Buổi tối mùa hè,trong không khí có một tia nóng, Ôn Hinh dọc theo bức tường bám đầy rêu xanh đi về ký túc xá,đi qua một công viên vắng vẻ thơm ngát mùi hoa trà nơi đó có mấy đôi tình nhân đang hẹn hò,tuy rằng buổi tối không thấy rõ tướng mạonhưng lại có tiếng rên rỉ truyền đến tai cô,làm cho bên tai cô nóng lên.
Bước chân phía dưới cũng chuyển động nhanh hơn một chút,đi xuyên qua con đường nhỏ đầy cây chuẩn bị phóng thẳng về hướng ký túc xá,lúc đi qua hành lang có một thân ảnh to lớn đưa lưng về phía cô,theo gốc độ cô quay đầu nhìn lại,có hai người đang ở đó……hôn môi.
Ôn Hinh có chút tức giận thầm rủa một tiếng, hiện tại khoảng thời gian này ở dưới lầu có rất nhiều người qua lại, làm sao có thể hành động mạnh như sóng thế kia ?
Hai người này hôn nồng nhiệt giằng co 5 phút, Ôn Hinh đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích cho đến khi người đàn ông kia buông cô gái trong lòng ra,cô mới thè lưỡi,tên đàn ông kia thật là mạnh mẽ,một nụ hôn mà có thể chiến đấu lâu như vậy,nếu ở trên giường không biết sẽ ra sao….
Không không không,cô nghĩ đến đâu rồi!
Cô dùng sức gõ đầu mình, không thời gian đi do dự, cô còn đang vội đi đến PUB, Ôn Hinh lách phía bên trái hai người bọn họ lủi nhanh lên lầu,đúng lúc ánh đèn vàng trên hàng lang chiếu vào,cô mới vô ý nhìn về phía ánh mắt tên đàn ông kia.
Chỉ là ánh mắt âm u, quái dị mà mị hoặc,khi nhìn cô ánh mắt lạn lẽo,Ôn Hinh không thấy rõ dáng vẻ của hắn chỉ là cảm thấy ánh mắt quá mức quen thuộc.
Tên đàn ông kia ánh mắt cũng là màu lam nha!
Chạy nhanh lên lầu, Ôn Hinh nhanh chóng tắm rửa thay đổi quần áo, xuống lầu nữa thì không có hai người đang hôn hồi nãy chỉ là ở trước trường học có một chiếc xem Maybach màu lửa đỏ đậu ven đường.
Cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, hẳn là. . . . . . chỉ là trùng hợp sao?
“Ôn Hinh, Nhất Hào ngồi ở trong phòng số chín nhanh lên một chút.”
“Ừ, đến đây!”
Ôn Hinh một hồi mới đến PUB, trái tim có chút khó chịu chỉ là hoàn cảnh như vậy cô sớm đã thành thói quen ,từ từ liền thích ứng thôi .
Cô nhìn thấy một đám người áo đen vạm vỡ giống như một trận gió đi lên lầu VIP.
Ôn Hinh bưng khay, bên trên là sáu chai XO và BOODYMARY, nhìn theo số rượu này đủ để biết các người đó có giá trị không nhỏ,Ôn Hinh lộ vẻ mặt nghề nghiệp nở nụ cười xả giao,gỏ cửa phòng quý khách,bên trong truyền đến một giọng nam “eIn”
Bên trong ghế là một mảnh tối đen,ánh đèn đó rất tối tâm,Ôn Hinh nhìn đến một thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía của cô,hắn đang đứng cạnh cửa sổ để gọi điện thoại,miệng nói tiếng Anh lưu loát,Ôn Hinh chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn,đầu tóc màu vàng,rất cao,giọng nói trầm ấm nhìn thoáng qua làm cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Ôn Hinh đem rượu để xuống bàn,không đợi người đàn ông đó nói xong điện thoại liền chạy nhanh ra ngoài.
Lúc xuống lầu nghe được các chị em khác đang thảo luận “Nghe nói,người đàn ông vừa rồi là bá tước hoàng gia Anh quốc,địa vị thật là không nhỏ nha!”
“Phải không?So với hoàng thái tử tập đoàn—N của chúng ta không biết người nào xuất sắc hơn ta?” Một cô gái khác đưa tay chỉ về một phần trên tờ tạp chí để trước mặt mọi người,hình dáng anh tuấn ,khí chất xuất chúng , làm cho mọi người đều khóc thút thít thầm ngưỡng mộ.
“Tôi thì cảm thấy hoàng thái tử xuất sắc hơn chút,các người nhìn ngũ quan kìa,còn dáng người nữa, chậc chậc, thật sự là không chọn sai. . . . . .”
“Không biết có phải trên giường vị thiếu gia bá tước kia dũng mãnh hơn chăng, nghe nói người ngoại quốc về phương diện kia đều rất mạnh mẽ nha!”
“Vậy cũng chưa chắc đâu nha,nói không chừng hoàng thái tử của chúng ta lợi hại hơn, các người không thấy được các tình nhân vì hắn mà muốn chết sao?”
“Ha ha, ngươi lại không cùng thử qua với hắn, làm sao mà biết hắn lợi hại bao nhiêu?”
Mấy người giúp việc vây quanh cùng nhau líu ríu thảo luận,nhìn thấy Ôn Hinh từ trên đi xuống,liền bị các chị lớn tuổi hơn giữ lại, nháy mắt hỏi ”Ai ya,Ôn Hinh,em nói một chút đi hai người đàn ông này em thích loại nào?”
Ôn Hinh khó xử nhíu mày,hai người đàn ông kia không phải là stye của cô nha!
“Tôi đã nó vớii chị Lộ Lộ rồi,chị cũng đừng làm Ôn Hinh khó xử,chị nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô bé này xem làm sao có đàn ông múôn đè lên người được a???”
Nói xong mọi người lại có một trận cười vang,Ôn Hinh cũng quen với những lời trêu chọc như vậy,cũng không tức giận,so với các chị ấy Cô xem như may mắn, ít nhất cô còn chưa bị người đàn ông nào dán lên người.
Buổi tối lúc mười giờ, thay xong quần áo làm việc,Ôn Hinh mới vừa ra khỏi cửa quán bar, phía trước lại tràn vào một đám người,cô tránh đừơng để cho bọn họ đi vào lại bị một trọnglực lớn đụng vào người,một bóng đen trước mặt cô đi ra ngoài,cô nhìn một người đàn ông ở bên cạnh đầu tóc màu vàng,đường nét bên mặt rất đẹp,trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn hồng trong suốt sáng chói,tỏa ánh sáng mê ly,chiếc nhẫn đó,cô dường như đã nhìn thấy đâu rồi……
Ngay sau đó, lại có thêm năm sáu người theo người đàn ông đó đi ra ngoài, Ôn Hinh mới nhớ tới ,vừa rồi người đàn ông kia chính là chị Lộ Lộ nhắc tới là thiếu gia bá tước sao?
Lúc trở lại trường học cửa vẫn chưa có đóng,cô chuẩn bị bước vào cửa,phía sau có một luồng sáng rực rỡ chiếu vào sau lưng cô,lốp bánh xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai,Ôn Hinh quay đầu theo bản năng lấy tay che ánh sáng chiếu vào mắt.
Đèn xe vừa tắt,Ôn Hinh nhìn thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại cách cô không xa,có một cô gái xuống xe nhưng lưu luyến không muốn rời đi cùng người đàn ông đó tiếp tục hôn,nhìn thấy chiếc xe quen thuộc,lông tơ cả người Ôn Hinh dựng đứng cả lên,mở to hai mắt nhìn,đúng là chiếc xe Maybach màu đỏ như lửa nha!
Đợi đến khi cô gái vẫy tay tạm biệt người đàn ông trong xe, Ôn Hinh không biết chính mình vì sao lại khẩn trương như vậy, cho dù thật là hắn thì như thế nào?
Chẳng qua là, chủ nhân của chiếc xe cũng không để ý ánh mắt mắt kinh ngạc của Ôn Hinh,hắn mở động cơ nhanh chóng rời đi.
“Chào!” Cô gái đó vui vẻ đi đến trước mặt Ôn Hinh chào hỏi,lúc đó cô mới nhìn rõ,cô gái trước mắt không phải được mọi người trong giảng đường phong là hoa hậu giảng đường Trần Tư Dao sao ?
Nghe nói cô gái này rất cao ngạo giống như là trong núi sâu tìm được một đóa tuyết liên,bất kỳ đàn ông nào cũng không cảm động được trái tim của cô ấy, chẳng qua là hiện tại làm sao có thể……
Cô bất giác nghĩ tới đôi nam nữ hôn nóng bỏng dưới lầu,thì ra chính là cô ta !
Như vậy, tên đàn ông kia là. . . . . . Mạc Tư Tước sao?
Ôn Hinh sắc mặt cứng ngắc nhìn cô gái đang tươi cừơi,cô gái đó đang hát một ca khúc,tâm tình rất tốt đi qua người cô.
Sáng sớm hôm sau,Ôn Hinh vừa tỉnh táo mở to hai mắt,ba người trong phòng ký túc xá vây quanh cùng nhau không biết đang nhìn cái gì.
Khi Kiều Lâm nhìn thấy Ôn Hinh rời giường,cô vội vàng chạy tới đưa tuần báo mới nhất trước mặt cô.
“Hinh Nhi,bạn xem đi, tin giựt gân nhaa..!Hoa hậu của giảng đường chúng ta lại đang quen với hoàng thái tử!”
“Trời ạ,dáng vẻ hắn thật là rất đẹp trai nha! Trần Tư Dao làm sao có thể câu được hắn nhỉ?”
Ôn Hinh có chút lơ đảng,đựơc gọi là”Hoàng thái tử” ngoài hắn thì còn có ai?
Cô không nghĩ tới người tối hôm qua cô nhìn thấy chính là hắn……………..Mạc Tư Tước!