Hình chụp rất rõ ràng là một khách sạn nha, “Hoàng thái tử yêu sinh viên đại học thuần khiết,vung tiền như rác chiếm được nụ cười người đẹp!”
Cả người Trần Tư Dao đều mặc hàng hiệu,từ dùng cơm đến mướn phòng, mấy người chụp hình góc độ đều rất chuẩn, Mạc Tư Tước xấu xa kia khuôn mặt đang tươi cười,phong cách lãng tử bất cần, Ôn Hinh không biết Giản Ny rõ ràng là đại minh tinh như vậy nhưng chỉ có thể là tình nhân bí mật của hắn, vì sao hắn và Trần Tư Dao đột nhiên công khai như vậy ?
Người đàn ông khoác tay lên trên vai cô sinh viên nhỏ tuổi, trên ngón út có chiếc nhẫn hồng làm cho Ôn Hinh lập tức nhớ tới, lần đầu tiên ở biệt thự của hắn,cô nhìn thấy hắn tuyệt tình như thế chẳng lẽ sau Giản Ny là Trần Tư Dao sao?
Hoặc là hắn chỉ là vui đùa một chút mà thôi!
Bài báo viết về Mạc Tư Tước đều được để riêng,mặc dù là biết với hắn không có kết quả với lại bên ngoài có vô số con gái đổ xô vào hắn.
Trong mắt Kiều Lâm giấu giếm không được hâm mộ, có thể được một người đàn ông cực phẩm như vậy coi trọng chẳng sợ đoạn quan hệ này chỉ là khói lửa thoáng qua nhưng vậy cũng rực rỡ quá đi…
Mạc Tư Tước gần đây hấp thụ ánh sáng tỷ số có chút cao, Mạc Sâm có chút khó xử nhìn sắc mặt hoàng thái tử, đối với những tin tức tình cảm gần đây Mạc Tư Tước lại không có ngăn cản hơn nữa hắn còn ngoại lệ làm đại sứ hình tượng cho mấy nhà thương nghiệp tuần san, Mạc Sâm càng kinh ngạc hắn luôn luôn rất ghét người ta quan tâm đến cuộc sống riêng tư của hắn, lúc này đây tại sao lại có vẻ hợp tác như thế?
“Trời… Nhiếp ảnh gia này kỹ thuật không được,chụp ta có điểm xấu!” Mạc Tư Tước nhìn áp-phích trước mắt, không có chút hứng thú cả thân thể dựa vào ghế giám đốc, Mạc Sâm nghe được lời nói của hắn,cái trán rơi xuống ba đường hắc tuyến.
“Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?” Mạc Tư Tước nhìn vẻ mặt chịu đựng của Mạc Sâm,lấy sách báo trên bàn làm việc ném về phía người hắn. Mạc Sâm rất nhanh tránh thoát, sau đó vẻ mặt thay đổi đưa tay lấy lộ trình ngày hôm nay đưa cho hắn.
“Tập đoàn Doãn thị mời ngài…” Mạc Tư Tước đang nhìn đến tên của một người quen thuộc trên tờ giấy, ngón tay tự nhiên vuốt càm, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng Mạc Sâm trong mắt nở rộ ánh sáng kỳ dị.
“Ngày mai tất cả lộ trình đều hủy bỏ!”
“Dạ, thái tử!” Mạc Sâm không có ý nghĩ gì liền gật đầu,nụ cười khó lường Mạc Tư Tước như ẩn chứa một âm mưu gì đó.
Tiệc sinh nhật của Doãn Vân Tuyên được tổ chức tại biệt thự nhà họ Doãn,cô hai mươi tuổi,lúc cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng xuất hiện ở trước mặt mọi người, Ôn Hinh cũng không khỏi bị vẻ đẹp của cô sở thuyết phục, cô lúc này có dáng vẻ của một thiếu nữ,thành thục quyến rũ,nụ cười ngọt ngào, ánh mắt dụ người, đem tất cả thuần khiết và mị hoặc phát huy tới tận cùng, Ôn Hinh cũng không biết một người phụ nữ đồng thời có thể có nhiều mặt như vậy.
Nhà họ Doãn tổ chức rất lớn,khách được mời tới ai cũng đều là quần áo rực rỡ, ăn uống linh đình, Doãn Vân Tuyên theo Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm xuyên qua đám người,bọn họ mới là một nhà ba người.
Dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Ôn Hinh chậm rãi rút ra phía sau hoa viên,cô cũng không biết chính mình tới đây là làm cái gì bởi vì Ôn Tố Tâm gọi cô tới, thế nhưng mẹ cô đã quên, hôm nay cũng là sinh nhật của cô.
Thế nhưng hai mươi năm qua,sinh nhật của cô không phải là tự mình trải qua sao?
Mẹ cho tới bây giờ cũng không có nhớ ngày sinh nhật của cô!
Cô cho rằng năm nay sẽ có ngoại lệ nhưng đúng là vẫn thất vọng rồi! TT_TT
“Tại sao một mình em lại chạy tới đây?” Không biết lúc nào Doãn Thiên Kình đã đi tới phía sau lưng cô, Ôn Hinh hoảng sợ quay đầu lại, hai tay đặt ở sau người, đôi mắt to tròn nhìn về phía hắn, không khỏi bị bộ dáng anh tuấn của hắn hôm nay làm đờ đẫn.
“Anh cả?” Ôn Hinh đứng ở trước mặt Doãn Thiên Kình ,cả người anh mặc một bộ âu phục màu trắng,thắt caravat, đầu tóc cẩn thận tỉ mỉ. Nhìn ánh mắt của ánh có thêm vài phần thương tiếc,Ôn Hinh chỉ cho là mình nhìn lầm rồi.
“Hinh Nhi, sinh nhật vui vẻ!” Doãn Thiên Kình không biết từ nơi nào móc ra một cái hộp đưa tới trước mặt, hai mắt Ôn Hinh mở to tràn đầy kỳ diệu, Doãn Thiên Kình đột nhiên cúi người tới phía trước,tim của cô đột nhiên đập cực nhanh là lúc bất ngờ không kịp đề phòng hôn lên cái trán của cô.
“Hôm nay cũng là sinh nhật Hinh Nhi,anh nhớ không lầm chứ?” Doãn Thiên Kình cười rất chân thành, Ôn Hinh nhận lấy chiếc hộp tinh xảo do anh ấy đưa, bên trong là đồng hồ đeo tay nữ PatePhiippe số lượng có hạn trên thị trường,bên trong còn gắn một viên kim cươngđây là đồng hồ mà Ôn Hinh rất thích, rất quý trọng,cô vẫn không có cơ hội mua không nghĩ tới là quà sinh nhật mình nhận được .
Trong hai mươi năm qua cô lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật, không phải do mẹ tặng mà là Doãn Thiên Kình tặng !
“Cám ơn anh cả!”Gương mặt Ôn Hinh giãn ra nhìn anh ấy cười ngọt ngào, Doãn Thiên Kình nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt,ánh mắt kia không chứa bất kỳ chất bẩn nào,đôi mắt đó chính là cửa sổ tâm hồn.
“Woa,anh cả,anh không hiền hậu gì nha ,lại cùng tiểu Hinh Nhi chạy đến nơi đây,em cũng muốn hôn một chút!” Doãn Thiên Kỳ luôn luôn vui vẻ thấy hai người đứng đối diện thoáng cái nhảy tới giữa bọn họ, sau đó đã chạy qua Doãn Thiên Kình hôn lên trán Ôn Hinh một lần nữa.
“A, không chỉ là có anh cả nhớ kỹ sinh nhật của em,anh hai cũng nhớ kỹ!” Doãn Thiên Kỳ cầm kẹp tóc thủy tinh trong tay cài lên mái tóc Ôn Hinh,tỏa ra ánh sáng ngọc quang,mái tóc suôn dài tức khắc dài ở phía sau ót,gương mặt trắng nõn nhẵn bóng cho dù không có trang điểm một chút nào, Ôn Hinh cũng rất xinh đẹp tỏa sáng .
“Cám ơn anh hai!” Ôn Hinh không nghĩ tới Doãn Thiên Kỳ cũng nhớ kỹ sinh nhật của cô trong lòng có chút cảm động, ngẩng đầu nhìn hắn là lúc thấy hai anh em vui vẻ nhìn vào cô .
“Anh ngay cả Vân Tuyên cũng không có tặng quà,xem anh hai có tốt với em không!” Doãn Thiên Kỳ trừng mắt nhìn, sau đó dụ dỗ ôm chặt eo Ôn Hinh đi về phía trước, “Vũ hội sắp bắt đầu, tiểu Hinh Nhi cùng với anh hai nhảy điệu đầu tiên nha?”
“Anh cả,anh cùng Vân Tuyên nhảy đi!” Doãn Thiên Kỳ xoay đầu nhìn về phía Doãn Thiên Kình đang đứng bất động nói, hắn cũng không có phản ứng chỉ là đứng nhìn em trai ôm lấy Ôn Hinh đi vào trong phòng khách.
Doãn Thiên Kình chút nữa cũng đi vào, Doãn Vân Tuyên đứng bên cạnh một loạt kỵ sĩ,những người này muốn cùng nhà họ Doãn kết giao tình,cũng có vài người anh tuấn bị mị lực của Doãn Vân Tuyên hấp dẫn, như là ong mật vây quanh tiểu công chúa chỉ là cô có chút khó xử nhìn bên cạnh những nam nhân kia, ánh mắt thẳng tắp rơi vào một người khác.
Ôn Hinh nhìn theo ánh mắt của cô ta,người đó cả người mặc áo đuôi én màu đen,giống như hoàng tử trong cung điện,hắn chẳng phải là Mạc Tư Tước?
Hắn lúc này cả người đều màu đen,tà khí mười phần, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầu độc mọi người, ngón tay có đeo một chiếc nhẫn hồng bảo vệ phát ra ánh sáng so với đèn thủy tinh treo trong nhà còn đẹp hơn.
Dường như là nhận ra có ánh mắt nãy giờ ngắm nhìn mình, khóe miệng nở nụ cười càng rộng, ánh mắt đa tình kia,ánh màu lam đậm với nụ cười phong tình đã đủ hấp dẫn mọi cô gái trong phòng.
Mạc Tư Tước đi về phía cô gái mặc bộ đầm trắng nhếch môi cười, khí thế tôn quý như bậc vua chúa đi về phía cô , Doãn Vân Tuyên cảm thấy cô sống tới hai mươi năm chỉ có lúc này cô mới thấy là hạnh phúc nhất.
Nhưng mà lúc cách cô chỉ còn vài ba bước, Mạc Tư Tước đột nhiên đứng trước mặt một cô gái khác, ánh mắt của Doãn Vân Tuyên ghen tịnh nhìn đến người kia, Ôn Hinh đột nhiên biến thành người trúng nhiều mũi tên.