“Anh cả?” Ôn Hinh đứng ở trước mặt Doãn Thiên Kình ,cả người anh mặc một bộ âu phục màu trắng,thắt caravat, đầu tóc cẩn thận tỉ mỉ. Nhìn ánh mắt của ánh có thêm vài phần thương tiếc,Ôn Hinh chỉ cho là mình nhìn lầm rồi.
“Hinh Nhi, sinh nhật vui vẻ!” Doãn Thiên Kình không biết từ nơi nào móc ra một cái hộp đưa tới trước mặt, hai mắt Ôn Hinh mở to tràn đầy kỳ diệu, Doãn Thiên Kình đột nhiên cúi người tới phía trước,tim của cô đột nhiên đập cực nhanh là lúc bất ngờ không kịp đề phòng hôn lên cái trán của cô.
“Hôm nay cũng là sinh nhật Hinh Nhi,anh nhớ không lầm chứ?” Doãn Thiên Kình cười rất chân thành, Ôn Hinh nhận lấy chiếc hộp tinh xảo do anh ấy đưa, bên trong là đồng hồ đeo tay nữ PatePhiippe số lượng có hạn trên thị trường,bên trong còn gắn một viên kim cươngđây là đồng hồ mà Ôn Hinh rất thích, rất quý trọng,cô vẫn không có cơ hội mua không nghĩ tới là quà sinh nhật mình nhận được .
Trong hai mươi năm qua cô lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật, không phải do mẹ tặng mà là Doãn Thiên Kình tặng !
“Cám ơn anh cả!”Gương mặt Ôn Hinh giãn ra nhìn anh ấy cười ngọt ngào, Doãn Thiên Kình nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt,ánh mắt kia không chứa bất kỳ chất bẩn nào,đôi mắt đó chính là cửa sổ tâm hồn.
“Woa,anh cả,anh không hiền hậu gì nha ,lại cùng tiểu Hinh Nhi chạy đến nơi đây,em cũng muốn hôn một chút!” Doãn Thiên Kỳ luôn luôn vui vẻ thấy hai người đứng đối diện thoáng cái nhảy tới giữa bọn họ, sau đó đã chạy qua Doãn Thiên Kình hôn lên trán Ôn Hinh một lần nữa.
“A, không chỉ là có anh cả nhớ kỹ sinh nhật của em,anh hai cũng nhớ kỹ!” Doãn Thiên Kỳ cầm kẹp tóc thủy tinh trong tay cài lên mái tóc Ôn Hinh,tỏa ra ánh sáng ngọc quang,mái tóc suôn dài tức khắc dài ở phía sau ót,gương mặt trắng nõn nhẵn bóng cho dù không có trang điểm một chút nào, Ôn Hinh cũng rất xinh đẹp tỏa sáng .
“Cám ơn anh hai!” Ôn Hinh không nghĩ tới Doãn Thiên Kỳ cũng nhớ kỹ sinh nhật của cô trong lòng có chút cảm động, ngẩng đầu nhìn hắn là lúc thấy hai anh em vui vẻ nhìn vào cô .
“Anh ngay cả Vân Tuyên cũng không có tặng quà,xem anh hai có tốt với em không!” Doãn Thiên Kỳ trừng mắt nhìn, sau đó dụ dỗ ôm chặt eo Ôn Hinh đi về phía trước, “Vũ hội sắp bắt đầu, tiểu Hinh Nhi cùng với anh hai nhảy điệu đầu tiên nha?”
“Anh cả,anh cùng Vân Tuyên nhảy đi!” Doãn Thiên Kỳ xoay đầu nhìn về phía Doãn Thiên Kình đang đứng bất động nói, hắn cũng không có phản ứng chỉ là đứng nhìn em trai ôm lấy Ôn Hinh đi vào trong phòng khách.
Doãn Thiên Kình chút nữa cũng đi vào, Doãn Vân Tuyên đứng bên cạnh một loạt kỵ sĩ,những người này muốn cùng nhà họ Doãn kết giao tình,cũng có vài người anh tuấn bị mị lực của Doãn Vân Tuyên hấp dẫn, như là ong mật vây quanh tiểu công chúa chỉ là cô có chút khó xử nhìn bên cạnh những nam nhân kia, ánh mắt thẳng tắp rơi vào một người khác.
Ôn Hinh nhìn theo ánh mắt của cô ta,người đó cả người mặc áo đuôi én màu đen,giống như hoàng tử trong cung điện,hắn chẳng phải là Mạc Tư Tước?
Hắn lúc này cả người đều màu đen,tà khí mười phần, khóe môi nhếch lên nở nụ cười đầu độc mọi người, ngón tay có đeo một chiếc nhẫn hồng bảo vệ phát ra ánh sáng so với đèn thủy tinh treo trong nhà còn đẹp hơn.
Dường như là nhận ra có ánh mắt nãy giờ ngắm nhìn mình, khóe miệng nở nụ cười càng rộng, ánh mắt đa tình kia,ánh màu lam đậm với nụ cười phong tình đã đủ hấp dẫn mọi cô gái trong phòng.
Mạc Tư Tước đi về phía cô gái mặc bộ đầm trắng nhếch môi cười, khí thế tôn quý như bậc vua chúa đi về phía cô , Doãn Vân Tuyên cảm thấy cô sống tới hai mươi năm chỉ có lúc này cô mới thấy là hạnh phúc nhất.
Nhưng mà lúc cách cô chỉ còn vài ba bước, Mạc Tư Tước đột nhiên đứng trước mặt một cô gái khác, ánh mắt của Doãn Vân Tuyên ghen tịnh nhìn đến người kia, Ôn Hinh đột nhiên biến thành người trúng nhiều mũi tên.
Ôn Hinh cũng là quần áo cả người màu trắng ,không có trang điểm lộng lẫy chỉ là mộc mạc đến nổi không thể đơn giản hơn nửa,cả người cô bình thường, chỉ có kẹp tóc thủy tinh trên đầu là tỏa ra ánh sáng trên mái tóc đen mượt,làm cô đặc biệt tao nhã.
Nếu như không phải bởi vì Mạc Tư Tước,có thể không có ai chú ý tới một cô gái nhỏ nhắn bình thường như vậy, chẳng sợ cô lại không thu hút vì trên người cô phát ra một loại khí chất yên tĩnh làm cho người ta bỏ qua không được,kêu ngạo giống như hoa cúc dại mang theo vài phần vẻ đẹp không giống cõi trần nên cũng hấp dẫn người khác.
Ôn Hinh cắn môi,ánh mắt hàm chứa phẫn nộ,người đàn ông này là có ý gì? Cô sẽ không tự mình đa tình cho rằngvai nữ chính yến hội sẽ biến thành cô!
Trên mặt Mạc Tư Tước nở nụ cười không giảm,khi hắn đột nhiên vươn tay ra là lúc Doãn Thiên Kỳ đứng ở phía sau Ôn Hinh ,đem cô ôm chặt vào lòng, không thấy cánh tay hắn rơi xuống,chỉ thấy hắn đột nhiên vòng sang hướng khác,đi lên hai bước,đang lúc mọi người còn đang kinh ngạc cánh tay đột nhiên đưa tới trước mặt Doãn Vân Tuyên.
“Tiểu thư xinh đẹp,tôi có thể mời tiểu thư một điệu nhảy không?”
Mỗi lần giơ tay,mỗi lần nhấc chân,lời nói lười nhác và ngạo mạn lại mang lực hấp dẫn cô gái ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ cô không có cự tuyệt,cũng không thể nào cự tuyệt.
Gương mặt căng thẳng của Doãn Vân Tuyên đột nhiên cười tươi như hoa,hào phóng đưa tay của mình ra,sau đó do hắn kéo đi,mọi người nhất thời tránh ra tạo một lối đi,âm nhạc theo phong cách nông thôn vang lên, bọn họ không phải nhảy điệu waltz mà là làm người ta mở rộng tầm mắt với điệu Tăng-gô!
Ôn Hinh củng không biết một người đàn ông tà ác như vậy, dáng vẻ nghiêm túc lúc này lại có thể mê người như thế.
Năm màu ánh đèn chiếu vào trên người hai người kia,nam thì đẹp trai nữ thì xinh đẹp, mỗi một bước chân tiến hoặc lui đều phối hợp được hoàn mỹ như vậy, mồ hôi giao hòa,thân thể kề nhau,sau khi điệu nhảy đầu tiên chấm dứt,buổi tiệc sinh nhật đạt đến cao trào.
Đứng ở bên ngoài đám người,chỉ có một người ánh mắt là u buồn,Doãn Thiên Kình nhìn người đàn ông phát ra hào quang kia đang vô cùng thân thiết ôm em gái mình,trong lòng nói không nên lời cay đắng.
Cuối cùng vẫn là chạy không khỏi sao?
Âm nhạc thay đổi, Doãn Thiên Kỳ mới ôm lấy Ôn Hinh đi vào sàn nhảy,có một đôi nam nữ dập dờn xung quanh bọn họ, Ôn Hinh không biết khiêu vũ thường xuyên giẫm lên chân Doãn Thiên Kỳ, vẻ mặt cô áy náy nhìn hắn, “Xin lỗi anh hai,em lại giẫm lên anh rồi…”
“Không sao,giẫm nhiều lên hai chân sẽ .. !” Doãn Thiên Kỳ không sao cười tươi,cư xử với con gái hắn luôn luôn tốt tính,điểm này với Mạc Tư Tước rất giống, nếu nói theo cách khác cả hai người bọn họ là cùng một loại người.
Doãn Thiên Kỳ đối con gái từ trước đến nay ai ai cũng không cự tuyệt,còn Mạc Tư Tước phong lưu lại không hạ lưu,hai người đàn ông như vậy một khi đã yêu sẽ như thế nào nhỉ?
Từ lúc vũ hội bắt đầu Ôn Hinh không có thấy Doãn Thiên Kình,lúc cô nhìn Ôn Tố Tâm đi với Doãn Chính Hào tiếp đãi bạn bè, Ôn Hinh cũng không dám mạo muội gọi tên mẹ.
Cô cảm giác lúc này cô giống như cái bóng không thể gặp ánh sáng.
“Hinh Nhi!” vai cô đột nhiên bị một người vỗ một cái thật mạnh, không đợi cô quay đầu lại, Kiều Lâm vui vẻ chạy đến trước mặt Ôn Hinh.
“Bạn tại sao ở nơi này?” Ôn Hinh có chút giật mình, Kiều Lâm biết cô và nhà họ Doãn quan hệ nhưng không có tới, mà bây giờ đột nhiên xuất hiện,quả thật làm cho cô giật mình.
“Triển Dương dẫn ta tới!” Kiều Lâm chỉ về một thân ảnh cách cô không xa, sau đó lại ho khan bổ sung một tiếng, “Đừng hiểu lầm,vốn là Triển Dương muốn tìm cậu làm bạn gái nhưng lại không tìm được cậu cho nên hắn nhờ mình giúp một chút !