Mạc Tư Tước cười nhẹ một tiếng,con ngươi màu lam gian tà nhìn chăm chú vào cô gái nhỏmôi hồng răng trắng trước mắt,mái tóc đen mượt từ trên trán rơi xuống,ánh mắt sắc bén liếc tới đôi môi đang cắn chặt của cô,nụ cười khóe môi hắn càng đậm.
“Cô đang nói chuyện với tôi phải không?”
Ôn Hinh rất nhanh nắm chặt bàn tay, thụ động nhìn vẻ mặt của người đàn ông vô sỉ kia, hắn đang bận âu phục đen, dưới ánh đèn càng lộ ra khí chất hoàn mỹ cũng làm cho cô cảm thấy,hắn là tên yêu nghiệt cực kỳ.
Hắn nhất định là cố ý !
Ôn Hinh Cắn răng cố gắng nở nụ cười dối trá, ngoài cười nhưng trong không cười đón ánh mắt trêu tức của hắn, “Đúng vậy,có thể không?”
Mạc Tư Tước nhẹ nhàng gật đầu một cái,sau đó lập nhìn về phía hai cô gái đang đứng bên ngoài nhìn về hướng này, Doãn Vân Tuyên nhìn hắn mờ ám trừng mắt, Kiều Lâm cũng có mười phần lo lắng,có người nói hoàng thái tử đối với con gái cực kỳ dịu dàng ngay cả Trần Tư Dao hắn cũng có thể coi trọng, Ôn Hinh vừa đẹp vừa đáng yêu chỉ là mời hắn nhảy một điệu nhảy hắn không có lý do gì cự tuyệt.
“Như vậy sao…” Mạc Tư Tước lưu manh âm thầm tính toán miệng vẫn nở nụ cười, Ôn Hinh nhìn nụ cười quỷ dị của hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Cầu xin anh đấy…”Giọng Ôn Hinh mềm mại thêm vài phần, Mạc Tư Tước một tay đột nhiên khoác lên trên vai cô,trên mặt cô lộ ra nụ cười mừng rỡ là lúc hắn kéo thân thể cô đi đến nơi khác.
“Không được,Ôn tiểu thư,tôi vừa chấp nhận lời mời của vị tiểu thư này, nếu như cô rất muốn mời tôi nhảy như vậy có thể xếp hàng!” Cánh tay dài của Mạc Tư Tước nhấc lên, đem Ôn Hinh vừa trong ngực hắn đẩy ra ngoài rồi kéo cô gái khác lại,mặt cô gái kia như cánh hoa đào vì bị hoàng thái tử ôm,vẻ mặt tinh xảo của cô hiện lên tia hoảng sợ.
Mạc Tư Tước nhíu mày đi về phía Ôn Hinh huýt sáo,hắn thấy sắc mặt cô trắng bệch tay siết chặt căm tức,lúc này hắn đã kéo cô gái kia vào sàn nhảy.
Tên đàn ông chết tiệt rõ ràng là đang báo thù, bởi vì lần trước cô tát hắn hai cái!
Ôn Hinh cố gắng kiềm chế mình,hít sâu hai cái, nhìn về phía sàn nhảy, tên đàn ông đó đang nhảy điệu waltz rất sống động,cô dường như cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của Doãn Vân Tuyên.
Ôn Hinh lại kiên trì, dưới ánh đèn nét mặt của người đàn ông tuyệt mỹ đó lúc ẩn lúc hiện, Ôn Hinh đột nhiên đi vào sàn nhảy, mục tiêu nhắm tới là đôi nam nữ đang chú ý nhất, Mạc Tư Tước cho rằng cô sẽ có hành động khác,không ngờ Ôn Hinh chỉ là không coi ai ra gì đi lướt qua người bọn họ, sau đó đi nhanh đi tới trước mặt Doãn Vân Tuyên.
Kiều Lâm chỉ cảm thấy bên người một trận gió thổi đến,chờ cô ý thức được hành động tiếp theo của Ôn Hinh,cô muốn chạy đến ngăn cản nhưng đã không còn kịp rồi.
Ôn Hinh nhanh chóng cầm lấy chai whisky đặt ở trước mặt Doãn Vân Tuyên, một chút liền đưa lên khóe miệng, “Rượu này ta uống,có thể chứ?”
Cũng không chờ Doãn Vân Tuyên gật đầu,Ôn Hinh liền ngẩng đầu lên,đang lúc đó ánh mắt kinh ngạc của mọi người hướng tới ngừơi đang uống rượu.
Lập tức mọi ánh mắt trong đại sảnh đều tập trung vào ở đây,Ôn Hinh lại không phát hiện chỉ cảm thấy trong cổ họng bị một ngọn lửa thiêu đốt,trái tim đau giống như tách ra làm hai.
Mạc Tư Tước buông lỏng cô gái trong lòng ra, ánh mắt lạnh lẽo xuống, xoay người đi tới hướng đang thu hút ánh mắt mọi người đó.
“Ta thay nàng uống!” Triển Dương không biết từ nơi nào xông ra, dùng sức lấy chai rượu trong tay Ôn Hinh, bên trong chai rượu đã bị Ôn Hinh uống cạn hơn phân nửa, còn có một chút theo khóe miệng chảy ra ngoài thấm ướt cả cổ và váy áo.
“Đủ rồi!” Một cánh tay có lực đột nhiên tách người phía trước ra,giọng nói nghiêm nghị quát lớn .
Ôn Hinh tuy say nhưng vẫn là có thể nghe rõ giọng nói của người đó,chỉ là đầu có chút không khống chế được,thân thể lảo đảo đi lui vài bước, Triển Dương nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo của cô,khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Mạc Tư Tước lại nở nụ cười hoa mỹ.
“Hôm nay là sinh nhật của Doãn tiểu thư, không nên làm hỏng!”
Cho dù nhìn thấy hắn đang cười nhưng môi mỏng lại mười phần vội vã không người nào có thể phản kháng.
Nghe được trong lời nói của Mạc Tư Tước có ý bảo vệ mình,Doãn Vân Tuyên như con chim nhỏ dựa sát vào người hắn,trong ánh mắt ẩn giấu không được hâm mộ và tán thưởng.
“Hinh Nhi,cậu không sao chứ?” Kiều Lâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Hinh,một tay ấn lên trái tim,vẻ mặt đau khổ,cô nhất thời cuống cuồng.
Đang chào hỏi khách khứa Doãn Chính Hào và Tố Tâm nghe tiếng đi tới,nhìn thấy Ôn Hinh say khướt đầu tựa lên vai Triển Dương, trong ánh mắt của Ôn Tố Tâm có chút trách móc.
Buổi tiệc tối nay là dụng tâm của Doãn Chính Hào để cho Doãn Vân Tuyên kết bạn với một số người ưu tú,có thân phận địa vị xuất sắc,mà Mạc Tư Tước đến càng làm cho nhà họ Doãn suốt đời rực rỡ!
Ôn Hinh thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Tố Tâm liền bị tổn thương,lúc thấy mẹ săn sóc tỉ mỉ quan tâm Doãn Vân Tuyên,cô chẳng qua là cảm thấy lòng càng đau đớn!
“Không, không có việc gì… mình muốn đi về…”Thân thể Ôn Hinh cố gắng đứng thẳng không muốn dựa vào người Triển Dương, Kiều Lâm vội vã đưa tay đỡ lấy cô.Cô biết mình đã làm trở ngại buổi tiệc hôm nay.
“Xin lỗi,chú Doãn…” Ôn Hinh đứng xiêu vẹo nhìn gương mặt nghiêm túc của Doãn Chính Hào cúi đầu, sau đó lại xoay người đứng đối diện với Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên nói, “Chị,sinh nhật vui vẻ!”
Lúc này Kiều Lâm mới đỡ cô đi khỏi phòng khách, không thèm nghe những lời ồn ào bàn luận xung quanh.
“Hinh Nhi,tôi đưa các cô về nhà !” Triển Dương sau đó chạyđến trước mặt các cô,Ôn Hinh trên trán đã chảy nhiều giọt mồ hôi,ngón tay kia ấn mạnh vào trái tim.
“Có ngốc hay không a?Cậu uống chai rượu kia làm cái gì? Dù cho hoàng thái tử có cự tuyệt cậu, chúng ta cũng có thể chống chế mà, trái tim của cậu không tốt còn uống nhiều như vậy, có phải rất là khó chịu hay không? Chúng ta đi bệnh viện đi…”
Kiều Lâm sờ trán đẫm mồ hôi của cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của côg có chút thấp, dưới ánh trăng sáng lóa cả khuôn mặt Ôn Hinh dừơng như không có một chút máu, trắng đến người ta hoảng sợ, đầu của cô tựa ở trên vai Kiều Lâm, giọng nói nỉ non, “Lâm Lâm,mình đau quá…”
Không biết là đau lòng hay là trái tim đau, Ôn Hinh nhắm mắt lại, hiện tại mới biết được rượu mạnh tác động lớn như vậy,cô thật là khó chịu…
“Triển Dương,cậu nhanh đi lấy xe tới đây!” Kiều Lâm sốt ruột thúc giục người đàn ông bên cạnh đi lấy xe, Ôn Hinh đứng thẳng khó chịu che miệng, sau đó ngồi xổm ven đường ói ra.
Cả buổi tối hôm nay quả thật là hỏng bét,Ôn Hinh dùng sức trừng mắt nhìn,đem ánh mắt ghen tuông nuốt trở vào,ngay lúc cô nôn xong chuẩn bị đứng lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Thân thể bị người đó dùng lực kéo lên, Ôn Hinh trong lòng khó chịu nhìn gương mặt tên gây ra chuyện ban nãy,cô đá liên tục còn đánh lên giống như một con thú bị thương liên tục công kích.
“Xem ra không có say a, còn có sức lực động tay…”Tiếng cười của Ngừơi đàn ông trầm thấp dễ nghe, hắn cúi người đột nhiên ôm ngang eo của Ôn Hinh,nhấc cả người cô lên,chiếc xe Maybach đỏ như lửa đúng giờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Mạc Tư Tước,anh buông ra,tôi không ngồi xe của anh!” Ôn Hinh có vài phần men say nhưng vẫn là minh mẩn ,trong hơi thở tràn đầy mùi hương bạc hà của người đàn ông ấy, thân thể giãy giụa cô muốn chạy trốn khỏi hắn.
Người đàn ông tà ác này vừa rồi không giúp cô,bây giờ có ý gì đây?