“Ê…ê…anh muốn đem Ôn Hinh đi đâu a?” Phía sau Kiều Lâm đột nhiên xuất hiện một người đàn ông không nói lời gì ôm lấy Ôn Hinh rời khỏi,cô đành phải hô to.
Cô gái nhỏ nhắn trong lòng vẫn không an phận,Mạc Tư Tước một tay mở cửa xe, động tác không chút dịu dàng đem cô ném vào ghế xe, sau đó mắt cũng không ngước lên,nói về phía Kiều Lâm “Một mình cô trở về trước, đêm nay cô ấy thuộc về tôi!”
“A a,anh nói lời này là có ý gì a?” Kiều Lâm chợt kêu gào lên, lời này có nghĩa rất khác nha.
Nhưng không phải vừa rồi hoàng thái tử không phải đã cự tuyệt Ôn Hinh rồi,tại sao hiện tại lại nói những lời như vậy?
“Ý giống câu tôi vừa nói ở trên.” Mạc Tư Tước lạnh lùng nghiêng đầu khom người chui vào trong xe, sau đó Triển Dương lái xe đến cũng là lúc chiếc xe Maybach màu đỏ đã trườn trong bóng đêm như cự long, thoáng cái liền biến mất.
“Làm sao bây giờ a? Hinh nhi bị Mạc Tư Tước mang đi…” Kiều Lâm và Triển Dương đuổi theo chỉ thấy màu đỏ của đuôi xe .
Ôn Hinh ngồi ở trong xe,Mạc Tư Tước nhìn ra được vẻ mặt cô không khỏe, vội vã căn dặn Mạc Sâm đang ở phía trước lái xe, “Đến bệnh viện gần đây nhất…”
“Không, không đi bệnh viện!” Ôn Hinh lên tiếng ngăn cản,dáng vẻ của người đàn ông bên người trở nên mông lung lập thể, trong dạ dày lại sưng đau càng thêm khó chịu.
Cô nghe được trong miệng của Mạc Tư Tước phát ra một tiếng thở dài, hắn, hắn tức giận cái gì chứ?
Cô biến thành như vậy không phải đều do hắn hại sao!
Hắn là người không có phong độ!
Ôn Hinh thầm nói xấu trong lòng, hai tròng mắt màu lam đậm của Mạc Tư Tước nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, không khỏi xúc động, đêm nay cô thật đúng là cho hắn một niềm vui không nhỏ.
Mười phút sau, xe dừng lại trứơc một bệnh viện tư nhân, mặc dù Ôn Hinh chống cự nhưng Mạc Tư Tước vẫn là nửa kéo nửa ôm đem cô vào bệnh viện.
“Mạc Sâm,cậu về trước đi!” Mạc Tư Tước quay đầu giương cằm căn dặn Mạc Sâm đứng phía sau, hắn gật đầu, sau đó đem chìa khóa xe đưa cho hắn,rồi nhìn cô gái nằm trong lòng hắn ,thản nhiên xoay người rời đi .
Lúc này sắc mặt Ôn Hinh xanh mét,cả người đổ mồ hôi lạnh,cô đau đến nỗi nói không ra lời.
Mạc Tư Tước trực tiếp ôm lấy cô đi vào thang máy,Ôn Hinh đã không có sức lực giãy giụa, bác sĩ tiêm vào cho cô đường glu-cô,sau đó lại chụp CT cho tim cô.
Hắn lần đầu tiên đem ở cô té xỉu ven ở đường mang về nhà thì biết trái tim của cô không tốt.
Ôn Hinh có chút sợ hãi, sợ hãi bí mật của mình cứ như vậy bị bại lộ trước mặt người đàn ông chỉ mới gặp vài lần, vì thế không đợi có kết quả, cô liền rút kim tiêm lặng lẽ chạy trốn.
Mạc Tư Tước vừa mới làm xong thủ tục nằm viện,lúc trở lại trong phòng bệnh, bên trong đã không có bóng dáng Ôn Hinh.
“SHIT!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, biết cô chưa đi được bao xa nên vội vã chạy xuống lầu đuổi theo.
Ôn Hinh đi ra bệnh viện, đèn đường chiếu vào thân hình gầy yếu của cô, trái tim vẫn còn có chút quặn đau,cô vịn ven tường cố gắng đi về phía trước,căn bản cô không nghĩ tới Mạc Tư Tước sẽ đuổi theo.
Không ngờ người đàn ông ngông cuồng như hắn lại có lúc làm chuyện không thể tưởng tượng được như vậy.
“Ôn Hinh ——” Mạc Tư Tước vừa ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy dáng vẻ của cô ở phía trước cách đó không xa, Ôn Hinh nghe tiếng của hắn gọi, cũng không quay đầu lại liền chạy thục mạng về phía trước .
Mạc Tư Tước vừa thấy cô chạy,cũng không do dự sải bước chạy đến,hai ba bước liền đuổi kịp, một cánh tay dễ dàng bắt được cổ tay của nàng,ánh mắt của Mạc Tư Tước sáng ngời như bắt được con mồi nhìn cô thở hổn hển.
“Ôn Hinh, làm tình nhân của tôi được không?”
Môi anh đào của Ôn Hinh hé mở,nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt cánh môi nhỏ bé lúc mở lúc đóng, mà cô hình như là không có nghe rõ lời hắn mới nói ra khỏi miệng,trong ánh mắt của Mạc Tư Tước có một cái gì sâu lắng mà cô chưa quen thuộc lắm.
Mạc Tư Tước không nghe thấy cô trả lời, tính tình rất tốt đem cô kéo gần lại mình vài phần, sau đó cầm lấy tay cô để lên lòng ngực của hắn,hơi nóng dưới chiếc áo sơmi của hắn lan sang bàn tay cô,lúc muốn né ra thì Mạc Tư Tước đã vững vàng giam cầm cô trong lòng.
“Nói như vậy,em muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là muốn cái gì,tôi cũng có thể thỏa mãn em!”
Mạc Tư Tước chỉ có thể để cho Ôn Hinh cảm nhận được hắn,cô giống như chú hề để mặt hắn xoa nắn, thế nhưng cô không để cho hắn đùa nghịch mình như con rối!
“Nếu như tôi nói,cái tôi muốn anh cho… là mạng thì sao ?” Ôn Hinh không nhúc nhích mà là lạnh lùng cười, cầm lấy cánh tay áo, móng tay bấm vào da thịt của hắn,chân mày của Mạc Tư Tước cũng không có nhăn một chút,hắn cảm giác được ra cô đã dùng nhiều sức lực.
“A… Tôi là lần đầu tiên nghe được có con gái cùng với tôi ở cùng một chỗ không lấy tiền, không lấy người, thế nhưng lại muốn mạng của tôi?” Khóe miệng hắn nở một nụ cười nghiền ngẫm, ánh sáng trong con ngươi đột nhiên tối sầm xuống, “Ôn Hinh,cô múôn đùa giỡn với tôi sao?”
“Mạc Tư Tước…”Con ngươi Ôn Hinh giương lên sáng ngời nhìn hắn, “Tôi không phải loại con gái như anh nghĩ…”
“Ôn Hinh,cô rất kiêu ngạo!” Mạc Tư Tước bàn tay giữ chặt cái ót của cô , hơi thở hai người thoáng cái rất gần, ngón tay thon dài của hắn ở trước mặt Ôn Hinh,cô giật mình “Tính cả lần hôm nay,cô đã cự tuyệt tôi hai lần!”
Ôn Hinh bị hơi thở như lan của hắn thở vào mặt làm cho trong lòng khó chịu, người đàn ông này quá đầu độc người!
Vì thế…
“Sẽ không có lần thứ ba…” Hắn cười tà mị,vẻ mặt chắc chắc, tay cũng thả Ôn Hinh ra,được tự do thoáng cái cô đã kéo dài khoảng cách hai người, như là phòng sói hay là giống như hoàng thái tử đề phòng tất cả con gái trên thế giới !
Cùng hắn tranh chấp một hồi,sức lực vừa mới khôi phục dường như từng điểm từng điểm tiêu tan ,thân thể Ôn Hinh không khỏe cô cũng không muốn suy đoán trong lòng hắn nghĩ gì,cố gắng đi về phía trước .
Mạc Tư Tước nhìn bước chân không có thực của cô nói”Tôi đưa cô về…”, không đợi Ôn Hinh há mồm, hắn đã đem cô lôi trở về, đi đến bãi đỗ xe lấy xe, sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.
Hắn có một loạt phản ứng làm cho Ôn Hinh có chút lo sợ không yên, mà Mạc Tư Tước như là hiểu được trong lòng cô, cằm xinh đẹp ngẩng cao, người đàn ông này bất luận là lúc nào,tác phong tài trí đều là hơn người.
“Yên tâm,tôi không miễn cưỡng đàn bà! Ôn Hinh, nhớ kỹ hôm nay cô kêu ngạo, ngàn vạn không nên có một ngày,cô khóc để van cầu tôi yêu cô!”
Mạc Tư Tước nở nụ cười nguy hiểm,cả người Ôn Hinh run rẩy một chút,cô tự ái không cho phép mình xấu hổ trước người đàn ông này.
“Vậy tôi khiến anh thất vọng rồi, ngày nào đó,chắc kiếp sau mới có khả năng!”
Khuôn mặt Ôn Hinh im lặng không có nét tức giận,vẻ mặt bình thản lại làm cho Mạc Tư Tước có chút phiền não.
Không biết qua bao lâu, xe một tiếng phanh ngừng lại ở trước trường đại học Thượng Phong, Mạc Tư Tước đối với nơi này rất quen thuộc, Ôn Hinh như thế nào đã quên,hoàng thái tử gần đây có niềm vui mừng mới, không phải là đang quen hoa hậu giảng đường trường đại học Thượng Phong sao?
Người đàn ông này quả thật là công tử phong lưu,hắn sở dĩ để cô chú ý, là bởi vì trước đó cô chống đối với hắn sao?
Chỉ vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, người đàn ông này đúng là quá tự cao!
Ôn Hinh chán ghét cởi nịt an toàn ra,lúc một chân cô vừa mới bước ra là lúc Mạc Tư Tước đã phát động động cơ xe “Xoẹt” một tiếng liền phóng khỏi.