Doãn Vân Tuyên không ngờ tới cô tỉ mỉ trang điểm,trong lòng chờ mong mau đến nơi,không ngờ bên ngườMạc Tư Tước vẫn còn có một cô gái khác!
Cô đương nhiên biết cô gái kia là ai,cô ta chỉ là một sinh viên bình thường,bởi vì đeo được hoàng thái tử mà thành công lên ngôi!
“Mạc tiên sinh, Doãn tiểu thư tới…” Doãn Vân Tuyên được bồi bàn đưa đến một phòng ăn trang hoàng đặc biệt vắng vẻ,cả người Mạc Tư Tước tựa ở trên ghế sô pha,cô gái bên cạnh giống như con chim nhỏ dựa vào trong ngực hắn,dáng vẻ mềm mại dễ bảo giống như hắn đang nuôi sủng vật.
Mạc Tư Tước nghe được giọng nói thì ngẩng đầu, sau đó không để lại dấu vết đẩy cô gái trong lòng ra,thân thể ngồi trên ghế cũng không có động,mà trên người hắn cũng chỉ mặc tùy ý,một chiếc áo sơ mi màu đen áo,phía trên có hai cúc áo mở ra, quần màu cà phê, tay trái để lên trên mặt bàn,chiếc nhẫn đuôi giới đeo ở ngón út phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.
Lúc nhìn thấy Doãn Vân Tuyên,hắn nhìn cô giương cằm lên, sau đó ý bảo cô ngồi xuống, “Doãn tiểu thư, Trần tiểu thư!”
Mạc Tư Tước đơn giản mà đặc biệt giới thiệu hai cô gái với nhau, sắc mặt Doãn Vân Tuyên chốc lát cứng ngắc,sau đó hào phóng ngồi xuống đối diện Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước thật là rất hoàn mỹ đối đãi các cô, hắn chăm sóc cô gái bên cạnh một miếng thịt bò và rượu đỏ,rồi đến khăn tay chẳng sợ có mặt hai cô gái, một nam hai nữ tình huống này làm người khác cảm thấy xấu hổ.
Mỗi động tác đơn giản của hắn,làm cho Doãn Vân Tuyên không khỏi nhìn ngây người…
“Lần trước tôi đi vội cho nên quên tặng quà cho cô,hôm nay bù lại…” Mạc Tư Tước cà thẻ thanh toán tiền,lấy trong tay trong tay bồi bàn một chiếc hộp xinh đẹp,xem ra hắn đã chuẩn bị trước .
Hắn nhìn về phía cô gật đầu cười, Doãn Vân Tuyên tim đập nhất thời nhanh hơn, “Ngài quá khách khí…”
Doãn Vân Tuyên khách sáo nhưng vẫn là nhận quà tặng,sau đó nói cám ơn.
“Không nên câu nệ lễ tiết,cô có thể gọi tên của tôi!” Mạc Tư Tước gõ ngón tay lên mặt bàn, Doãn Vân Tuyên trong lòng lại cuồng loạn nhảy lên một phen, cho dù hắn bên người hắn có cô gái khác thì thế nào?
Đi khỏi phòng ăn, Mạc Tư Tước ôm lấy Trần Tư Dao,sau đó nhìn Doãn Vân Tuyên nói, “Tôi cho trợ lý đưa cô về!”
Doãn Vân Tuyên ánh mắt nhàn nhạt liếc cô gái trong lòng hắn,dáng vẻ hai người thân mật đi đến chiếc xe Maybach màu đỏ, Mạc Sâm đã vì cô mà mở cửa xe, Cô trước khi lên xe xoay người nhìn lại thấy Mạc Tư Tước đã ôm lấy Trần Tư Dao rời khỏi .
Doãn Vân Tuyên biết rất rõ,cô muốn trở thành người yêu của hắn,đầu tiên phải học cách rộng lượng!
Mạc Tư Tước đưa Trần Tư Dao đi thử xe,xe màu trắng bạc,đi dạo một vòng sau đó đưa Trần Tư Dao đưa về trường học.
“Thái tử…”Lúc Trần Tư Dao chuẩn bị xuống xe, Mạc Tư Tước đột nhiên giữ cô lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng cái ở trước mặt cô,lúc cô cho là hắn sẽ hôn cô, hắn chỉ là lấy tay vỗ lên gương mặt của cô, hơi thở như lan mang dụ hoặc phun ở trên mặt cô.
Mạc Tư Tước một tay sờ gương mặt cô gái, ánh mắt có chút tà ác hỏi, “Bảo bối, làm tình nhân của tôi có hài lòng không?”
“Hài lòng…” Trần Tư Dao không do dự trả lời, tuy rằng lòng của người đàn ông này cho tới bây giờ cô cũng không hiểu được, thân phận cô không đủ tư cách vì thế chỉ có thể gọi là hắn “Thái tử” mà không phải giống như các cô gái khác gọi thẳng tên hắn, hắn chán ghét cô gái quấn quýt, cho nên mỗi lần phải chờ hắn đến tìm cô.
Nhưng cho dù là như vậy,hắn đối với đàn bà lại rất dịu dàng,hào phóng cho dù biết có một ngày hắn sẽ chán cô,cô cũng vui vẻ chịu đựng…
Lúc này Trần Tư Dao trong lòng có chút sợ hãi, ánh mắt của hắn quá mức sắc bén như là xuyên thấu trái tim cô tìm kiếm đáp án.
Mạc Tư Tước cười khẽ hai tiếng, trên mặt vẫn lộ vẻ không kềm chế được nở nụ cười, đột nhiên buông Trần Tư Dao ra, “Xuống xe đi, ngày mai tôi tới đón cô…”
“Không có a…” Ôn Hinh lắc đầu không có việc đó nha nhưng ngay sau đó chủ tiệm lại nói tiếp, “Sáng sớm hôm nay thì có một người đàn ông đến đây thay cô xin nghỉ,tôi đã coi như hôm nay cho cô nghỉ ngơi !”
Ôn Hinh giật mình há miệng,có người thay cô xin nghỉ, không lầm chứ?
“Này,Là anh chàng đó ý!” Ôn Hinh lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe Triển Dương dừng ở bên ngoài tiệm bánh ga-tô, hắn đứng ở trước xe, nhìn cô cười rất đắc ý.
Ôn Hinh hổn hển đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới trước mặt Triển Dương động tác rất không thục nữ xốc cổ áo của hắn lên nhìn hắn quát, “Anh muốn chết sao? Lại chạy tới đây làm loạn!”
Thực sự là oan gia!A,cô đau đầu chết mất !
Vốn tưởng rằng bỏ rơi được hắn nhưng vẫn là chạy không khỏi …
“Hinh Nhi,em có biết hay không anh có cảm giác yêu em, đừng có làm công việc này được hay không?” Triển Dương lấy lòng lôi kéo cầu khẩn cô, hắn muốn đối với cô thật tốt, thế nhưng cô lại không cho nhưng khi nhìn thấy cô cực khổ như vậy còn phải đi học ,còn làm hai phần công việc, trong lòng hắn rất không có mùi vị.
“Triển Dương,anh có thể để yên cho tôi được không,không phải kêu anh đừng tới tìm tôi sao?”
Ôn Hinh đạp hai chân hắn,vẫn còn chưa trút hết giận,cuộc sống của cô vốn là đủ loạn ,hắn còn thêm thêm dầu vào lửa.
“Hinh Nhi,anh chỉ muốn em mạnh khỏe…” Đáy mắt Triển Dương thẳng thắn quan tâm, làm cho cô cảm thấy mình rất ác,cô không biết làm sao nên hét to, “Triển Dương!”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ,đi thôi,anh đưa em đi chơi!” Triển Dương khí lực rốt cuộc lớn hơn của cô,nửa đẩy nửa ôm đem cô kéo lên xe, Ôn Hinh thở dài thật sâu,được rồi,cô sẽ theo hắn một lần!
Ôn Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, Triển Dương mang cô đi đến chỗ vui chơi của thiếu nhi bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người,đại đa số là trẻ em, đương hai người bọn họ và một đám trẻ con nhét chung một chỗ ngồi trên thuyền hải tặc,Ôn Hinh cảm thấy mất mặt muốn chết a.
“Tôi vẫn luôn muốn tới nơi này nhưng đều không có cơ hội đến, hôm nay rốt cuộc tìm được người đi với mình !”Trên mặt Triển Dương đầy vẻ ngây thơ chất phác tươi cười, làm cho Ôn Hinh nhất thời cảm thấy thật ấm áp.
Ngoại trừ Ôn Tố Tâm là người thân,bạn bè của cô cũng không nhiều,giống như Triển Dương thật tình đối với cô không biết còn lại mấy người?
Khi bọn họ ngồi trên tàu lên đến độ cao chọc trời, lúc lên tới điểm cao nhất Triển Dương đột nhiên nâng gương mặt cô,hôn lên môi cô, hắn nói, Hinh nhi cho anh một cơ hội anh sẽ chăm sóc em,ý anh nói là… Cả đời!
Lúc rớt xuống, Ôn Hinh trái tim đập loạn nhịp,Triển Dương nói những lời này nhưng cô không thể đưa ra đáp án.
Triển Dương đưa Ôn Hinh đến nhà hàng Pháp, Ôn Hinh không thế nào động miệng, sau khi cơm nước xong,Triển Dương lại đưa cô đi đến trường đua ngựa, Ôn Hinh chưa từng tới ở đây,vừa vào sân liền nhìn thấy trên bãi cỏ có rất nhiều ngựa ở đây, còn có nhiều giống rất đặc biệt, ngựa tát khắc,ngựa Hà Lan, thật nhiều nha nhưng Ôn Hinh đọc không ra tên .
“Hinh Nhi, qua đây sờ con ngựa này nè,rất khỏe và dễ bảo!” Triển Dương không biết lúc nào dắt một con ngựa màu trắng đi tới trước mặt Ôn Hinh, cầm lấy tay cô đặt lên lưng ngựa sờ sờ, mà dáng vẻ nó như là có linh tính, trong miệng phát ra tiếng kêu “Gào khóc”.
“Thay quần áo đi,anh dẫn em cưỡi một vòng!” Triển Dương nhận lấy hai bộ quần áo từ nhân viên công tác đưa tới, lại cho một bộ cho Ôn Hinh cô vội từ chối , “Không cần,một mình em ở chỗ này nhìn là được rồi,anh đi cưỡi đi!”
Trái tim của cô không được kịch liệt vận động,bình thường cũng phải kiềm chế.
“Được rồi!” Triển Dương không có kiên trì nửa, đổi quần áo lưu loát sau đó leo trên lưng ngựa,nhìn hắn cưỡi ngựa lộ vẻ tinh thần vui vẻ.
Ôn Hinh nhìn hắn vẫy tay,Triển Dương nhìn sang cô ném tới một cái hôn gió,đang chuẩn bị khống chế thì trước mặt đột nhiên có một con ngựa màu đen chạy tới, rất cao lớn cường tráng,chạy lại rất nhanh,âm thanh vang đến trong tai Ôn Hinh,cô ngẩng đầu lấy tay che tia sáng chiếu vào mắt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa kia, không phải là Mạc Tư Tước thì còn có ai?