“Không có a…” Ôn Hinh lắc đầu không có việc đó nha nhưng ngay sau đó chủ tiệm lại nói tiếp, “Sáng sớm hôm nay thì có một người đàn ông đến đây thay cô xin nghỉ,tôi đã coi như hôm nay cho cô nghỉ ngơi !”
Ôn Hinh giật mình há miệng,có người thay cô xin nghỉ, không lầm chứ?
“Này,Là anh chàng đó ý!” Ôn Hinh lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe Triển Dương dừng ở bên ngoài tiệm bánh ga-tô, hắn đứng ở trước xe, nhìn cô cười rất đắc ý.
Ôn Hinh hổn hển đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới trước mặt Triển Dương động tác rất không thục nữ xốc cổ áo của hắn lên nhìn hắn quát, “Anh muốn chết sao? Lại chạy tới đây làm loạn!”
Thực sự là oan gia!A,cô đau đầu chết mất !
Vốn tưởng rằng bỏ rơi được hắn nhưng vẫn là chạy không khỏi …
“Hinh Nhi,em có biết hay không anh có cảm giác yêu em, đừng có làm công việc này được hay không?” Triển Dương lấy lòng lôi kéo cầu khẩn cô, hắn muốn đối với cô thật tốt, thế nhưng cô lại không cho nhưng khi nhìn thấy cô cực khổ như vậy còn phải đi học ,còn làm hai phần công việc, trong lòng hắn rất không có mùi vị.
“Triển Dương,anh có thể để yên cho tôi được không,không phải kêu anh đừng tới tìm tôi sao?”
Ôn Hinh đạp hai chân hắn,vẫn còn chưa trút hết giận,cuộc sống của cô vốn là đủ loạn ,hắn còn thêm thêm dầu vào lửa.
“Hinh Nhi,anh chỉ muốn em mạnh khỏe…” Đáy mắt Triển Dương thẳng thắn quan tâm, làm cho cô cảm thấy mình rất ác,cô không biết làm sao nên hét to, “Triển Dương!”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ,đi thôi,anh đưa em đi chơi!” Triển Dương khí lực rốt cuộc lớn hơn của cô,nửa đẩy nửa ôm đem cô kéo lên xe, Ôn Hinh thở dài thật sâu,được rồi,cô sẽ theo hắn một lần!
Ôn Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, Triển Dương mang cô đi đến chỗ vui chơi của thiếu nhi bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người,đại đa số là trẻ em, đương hai người bọn họ và một đám trẻ con nhét chung một chỗ ngồi trên thuyền hải tặc,Ôn Hinh cảm thấy mất mặt muốn chết a.
“Tôi vẫn luôn muốn tới nơi này nhưng đều không có cơ hội đến, hôm nay rốt cuộc tìm được người đi với mình !”Trên mặt Triển Dương đầy vẻ ngây thơ chất phác tươi cười, làm cho Ôn Hinh nhất thời cảm thấy thật ấm áp.
Ngoại trừ Ôn Tố Tâm là người thân,bạn bè của cô cũng không nhiều,giống như Triển Dương thật tình đối với cô không biết còn lại mấy người?
Khi bọn họ ngồi trên tàu lên đến độ cao chọc trời, lúc lên tới điểm cao nhất Triển Dương đột nhiên nâng gương mặt cô,hôn lên môi cô, hắn nói, Hinh nhi cho anh một cơ hội anh sẽ chăm sóc em,ý anh nói là… Cả đời!
Lúc rớt xuống, Ôn Hinh trái tim đập loạn nhịp,Triển Dương nói những lời này nhưng cô không thể đưa ra đáp án.
Triển Dương đưa Ôn Hinh đến nhà hàng Pháp, Ôn Hinh không thế nào động miệng, sau khi cơm nước xong,Triển Dương lại đưa cô đi đến trường đua ngựa, Ôn Hinh chưa từng tới ở đây,vừa vào sân liền nhìn thấy trên bãi cỏ có rất nhiều ngựa ở đây, còn có nhiều giống rất đặc biệt, ngựa tát khắc,ngựa Hà Lan, thật nhiều nha nhưng Ôn Hinh đọc không ra tên .
“Hinh Nhi, qua đây sờ con ngựa này nè,rất khỏe và dễ bảo!” Triển Dương không biết lúc nào dắt một con ngựa màu trắng đi tới trước mặt Ôn Hinh, cầm lấy tay cô đặt lên lưng ngựa sờ sờ, mà dáng vẻ nó như là có linh tính, trong miệng phát ra tiếng kêu “Gào khóc”.
“Thay quần áo đi,anh dẫn em cưỡi một vòng!” Triển Dương nhận lấy hai bộ quần áo từ nhân viên công tác đưa tới, lại cho một bộ cho Ôn Hinh cô vội từ chối , “Không cần,một mình em ở chỗ này nhìn là được rồi,anh đi cưỡi đi!”
Trái tim của cô không được kịch liệt vận động,bình thường cũng phải kiềm chế.
“Được rồi!” Triển Dương không có kiên trì nửa, đổi quần áo lưu loát sau đó leo trên lưng ngựa,nhìn hắn cưỡi ngựa lộ vẻ tinh thần vui vẻ.
Ôn Hinh nhìn hắn vẫy tay,Triển Dương nhìn sang cô ném tới một cái hôn gió,đang chuẩn bị khống chế thì trước mặt đột nhiên có một con ngựa màu đen chạy tới, rất cao lớn cường tráng,chạy lại rất nhanh,âm thanh vang đến trong tai Ôn Hinh,cô ngẩng đầu lấy tay che tia sáng chiếu vào mắt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa kia, không phải là Mạc Tư Tước thì còn có ai?
Ôn Hinh…” Mạc Tư Tước nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô,sau đó tay cánh tay nhanh chóng trói hông của cô lại, miệng có chút bất mãn, “Làm gì mỗi lần nhìn thấy tôi đều bỏ chạy?”
“Anh không đuổi theo tôi chạy làm gì?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn thẳng hắn,người đàn ông này có lầm hay không a,tình nhân của hắn còn đứng ở bên cạnh còn qua đây đuổi theo cô là có ý gì?
Ôn Hinh muốn hất tay của hắn ra, Mạc Tư Tước cầm lấy cổ tay của cô làm thế nào cũng không chịu buông ra, vẻ mặt còn cười vui vẻ.
“Người đàn ông của cô thua vì thế tôi muốn hôn cô một cái…” Mạc Tư Tước một tay ôm eo của cô còn tay kia đột nhiên đưa về phía mặt của cô, khuôn mặt Ôn Hinh vốn trắng nõn đột nhiên đỏ lên, người đàn ông này có biết xấu hổ hay không a?
“Anh ta thua,anh tại sao muốn hôn tôi?” Ôn Hinh không quan tâm đến hình tượng nhìn hắn quát, “Anh hôn anh ta đi a…”
“Cô đang nói giỡn sao?” Mạc Tư Tước xuy chê cười một tiếng, ngón tay đã chạm tới da thịt nhẵn nhụi của cô,loại cảm giác này làm cho hắn lưu luyến khó quên, thân thể hắn dán lên trên người cô,còn cười xấu xa nói, “Tôi và hắn cá chính là cô!”
“… Hôn!”
“Đồ khốn!” Ôn Hinh tức giận dùng chân đạp hắn, Mạc Tư Tước sớm đoán trước, hai chân rất nhanh hiện lên sau đó kẹp lấy chân của cô, hai người trình lên tư thế ôm cùng một chỗ, phổi của Ôn Hinh muốn nổ tung.
“A, thái tử gia, trước đó việc cá cược này cũng không được Hinh nhi đồng ý, này… Hay là thôi đi!” Triển Dương chậm chạp chạy đến đây ngăn cản,cố hết sức kéo Ôn Hinh đang nằm gọn trong lòng Mạc Tư Tước ra, Trần Tư Dao cũng khẩn trương đi tới bên cạnh hắn.
Ba ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Tư Tước giống như nhìn quái vật, Mạc Tư Tước chẳng những không cảm thấy xấu hổ hơn nữa khóe miệng còn lộ nụ cười tà mị.
“Tôi và Ôn tiểu thư chỉ đùa một chút mà thôi…” Mạc Tư Tước nhấc môi nhẹ thở ra , sau đó lấy lại phong độ nói, “Không nên khẩn trương như vậy,tôi không miễn cưỡng phụ nữ!”
Hắn nói rồi ôm Trần Tư Dao đi khỏi,Ôn Hinh nhìn thấy hắn đưa lưng về phía bọn họ phất tay, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Triển tiên sinh,chi phí của ngài Mạc tiên sinh đã giúp ngài trả đầy đủ !”Lúc Triển Dương chuẩn bị đưa Ôn Hinh ra ngoài, nhân viên công tác lễ độ nói với hắn nói,Triển Dương sững sờ vài giây, không khỏi nhớ lại tiền đánh cuộc trước đó nhưng người thua không phải là hắn sao!
Từ trong khách sạn đi ra, Mạc Tư Tước lại thay đổi quần áo khác,áo T-shirt màu trắng, quần jean,mở cửa xe màu bạc mới mua, Trần Tư Dao mặt đỏ tim đập nhanh nhìn người đàn ông bên cạnh mình,cô chưa từng thấy qua hắn mặc quần áo khác ngoài âu phục,không ngờ bận quần áo bình thường người đàn ông đó cũng đẹp trai như vậy!
Tiếng thắng xe sắc bén vang lên, xe đã dừng lại ở trước trừơng đại học Thượng Phong, Mạc Tư Tước quay cửa kính xe xuống,đột nhiên châm một điếu thuốc, chiếc nhẫn hồng trên tay vẫn chói mắt như cũ.
“Thái tử…” Trần Tư Dao yếu đuối lên tiếng kêu hắn, Mạc Tư Tước quay đầu,hai tròng mắt màu lam câu hồn đoạt phách nhìn cô, Trần Tư Dao cảm giác được trên tay có thêm thứ gì đó,lúc cô cúi đầu nhìn xúông nước mắt tức khắc rơi xuống.
Cầm trong tay là một tờ chi phiếu và một chìa khóa xe!
Cô biết đây là đại diện cho ý gì!
“Thái tử,em làm sai chỗ nào?” Cô biết không phải là vấn đề của cô, Trần Tư Dao vẫn là oan ức mở miệng cầu khẩn.
“Bảo bối, chúng ta cũng từng quen nhau,đừng khóc,cô không có làm sai chỉ là đã đến giờ,tôi đã thấy chán!” Mạc Tư Tước hời hợt nói,cô thực sự không cách nào tưởng tượng nổi,người đàn ông này buổi chiều còn dịu dàng ôm hôn cô,sau một giờ liền vô tình bỏ cô.
“Xe này tôi cho cô!” Mạc Tư Tước hút hai làn khói, sau đó ném ra ngoài của sổ xe,sau đó mở cửa xe,cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Không có a…” Ôn Hinh lắc đầu không có việc đó nha nhưng ngay sau đó chủ tiệm lại nói tiếp, “Sáng sớm hôm nay thì có một người đàn ông đến đây thay cô xin nghỉ,tôi đã coi như hôm nay cho cô nghỉ ngơi !”
Ôn Hinh giật mình há miệng,có người thay cô xin nghỉ, không lầm chứ?
“Này,Là anh chàng đó ý!” Ôn Hinh lập tức quay đầu nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy xe Triển Dương dừng ở bên ngoài tiệm bánh ga-tô, hắn đứng ở trước xe, nhìn cô cười rất đắc ý.
Ôn Hinh hổn hển đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới trước mặt Triển Dương động tác rất không thục nữ xốc cổ áo của hắn lên nhìn hắn quát, “Anh muốn chết sao? Lại chạy tới đây làm loạn!”
Thực sự là oan gia!A,cô đau đầu chết mất !
Vốn tưởng rằng bỏ rơi được hắn nhưng vẫn là chạy không khỏi …
“Hinh Nhi,em có biết hay không anh có cảm giác yêu em, đừng có làm công việc này được hay không?” Triển Dương lấy lòng lôi kéo cầu khẩn cô, hắn muốn đối với cô thật tốt, thế nhưng cô lại không cho nhưng khi nhìn thấy cô cực khổ như vậy còn phải đi học ,còn làm hai phần công việc, trong lòng hắn rất không có mùi vị.
“Triển Dương,anh có thể để yên cho tôi được không,không phải kêu anh đừng tới tìm tôi sao?”
Ôn Hinh đạp hai chân hắn,vẫn còn chưa trút hết giận,cuộc sống của cô vốn là đủ loạn ,hắn còn thêm thêm dầu vào lửa.
“Hinh Nhi,anh chỉ muốn em mạnh khỏe…” Đáy mắt Triển Dương thẳng thắn quan tâm, làm cho cô cảm thấy mình rất ác,cô không biết làm sao nên hét to, “Triển Dương!”
“Dù sao cũng đã xin nghỉ,đi thôi,anh đưa em đi chơi!” Triển Dương khí lực rốt cuộc lớn hơn của cô,nửa đẩy nửa ôm đem cô kéo lên xe, Ôn Hinh thở dài thật sâu,được rồi,cô sẽ theo hắn một lần!
Ôn Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, Triển Dương mang cô đi đến chỗ vui chơi của thiếu nhi bởi vì là cuối tuần nên rất nhiều người,đại đa số là trẻ em, đương hai người bọn họ và một đám trẻ con nhét chung một chỗ ngồi trên thuyền hải tặc,Ôn Hinh cảm thấy mất mặt muốn chết a.
“Tôi vẫn luôn muốn tới nơi này nhưng đều không có cơ hội đến, hôm nay rốt cuộc tìm được người đi với mình !”Trên mặt Triển Dương đầy vẻ ngây thơ chất phác tươi cười, làm cho Ôn Hinh nhất thời cảm thấy thật ấm áp.
Ngoại trừ Ôn Tố Tâm là người thân,bạn bè của cô cũng không nhiều,giống như Triển Dương thật tình đối với cô không biết còn lại mấy người?
Khi bọn họ ngồi trên tàu lên đến độ cao chọc trời, lúc lên tới điểm cao nhất Triển Dương đột nhiên nâng gương mặt cô,hôn lên môi cô, hắn nói, Hinh nhi cho anh một cơ hội anh sẽ chăm sóc em,ý anh nói là… Cả đời!
Lúc rớt xuống, Ôn Hinh trái tim đập loạn nhịp,Triển Dương nói những lời này nhưng cô không thể đưa ra đáp án.
Triển Dương đưa Ôn Hinh đến nhà hàng Pháp, Ôn Hinh không thế nào động miệng, sau khi cơm nước xong,Triển Dương lại đưa cô đi đến trường đua ngựa, Ôn Hinh chưa từng tới ở đây,vừa vào sân liền nhìn thấy trên bãi cỏ có rất nhiều ngựa ở đây, còn có nhiều giống rất đặc biệt, ngựa tát khắc,ngựa Hà Lan, thật nhiều nha nhưng Ôn Hinh đọc không ra tên .
“Hinh Nhi, qua đây sờ con ngựa này nè,rất khỏe và dễ bảo!” Triển Dương không biết lúc nào dắt một con ngựa màu trắng đi tới trước mặt Ôn Hinh, cầm lấy tay cô đặt lên lưng ngựa sờ sờ, mà dáng vẻ nó như là có linh tính, trong miệng phát ra tiếng kêu “Gào khóc”.
“Thay quần áo đi,anh dẫn em cưỡi một vòng!” Triển Dương nhận lấy hai bộ quần áo từ nhân viên công tác đưa tới, lại cho một bộ cho Ôn Hinh cô vội từ chối , “Không cần,một mình em ở chỗ này nhìn là được rồi,anh đi cưỡi đi!”
Trái tim của cô không được kịch liệt vận động,bình thường cũng phải kiềm chế.
“Được rồi!” Triển Dương không có kiên trì nửa, đổi quần áo lưu loát sau đó leo trên lưng ngựa,nhìn hắn cưỡi ngựa lộ vẻ tinh thần vui vẻ.
Ôn Hinh nhìn hắn vẫy tay,Triển Dương nhìn sang cô ném tới một cái hôn gió,đang chuẩn bị khống chế thì trước mặt đột nhiên có một con ngựa màu đen chạy tới, rất cao lớn cường tráng,chạy lại rất nhanh,âm thanh vang đến trong tai Ôn Hinh,cô ngẩng đầu lấy tay che tia sáng chiếu vào mắt, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa kia, không phải là Mạc Tư Tước thì còn có ai?