Ôn Hinh đứng sau lưng Mạc Tư Tước cô thấy Giản Ny kia quả là xinh đẹp nha!Thấy cô ấy nhìn mình Ôn Hinh có chút giật mình.
Cô gái này không phải là người mẫu quảng cáo nổi tiếng Giản Ny sao?
Nhưng vì sao ánh mắt cô gái ấy nhìn mình có chút …căm thù nhỉ ?
Giản Ny thấy trong biệt thự còn có một cô gái khác tồn tại,nhất thời có chút không khống chế được hành vi nắm lấy áo sơmi của tên đàn ông đó,đôi mắt to tràn đầy đau buồn, “Mạc Tư Tước, có phải vì cô gái này hay không?Cho nên anh không cần em ?”
Mạc Tư Tước theo ánh mắt của cô gái nhìn về phía sau, Ôn Hinh có chút hoài nghi nhìn vào người đàn ông cách cô không xa.
Giật nẩy mình!…sợ quá!
Trong đầu đột nhiên hiện ra mấy chữ này,đối với thân thế người đàn ông này hình như chưa đủ.
Một đôi mắt màu lam sâu như đại dương,giống như lốc xoáy, giống như có thể hút hết linh hồn của người khác,ngũ quan cương nghị và khí khái bức người,trên ngón út mang chiếc nhẫn màu hồng oáng ánh sáng giá,Ôn Hinh sững sờ đứng im tại chỗ cũng quên phản ứng lại.
Mạc Tư Tước nhìn lại đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô,khóe môi nhếch lên,ngay lúc cô chưa có phản ứng hắn đầy Giản Ny ra đi đến trước mặt vươn cánh tay mạnh mẽ ôm thân hình gầy yếu của cô vào trong lòng.
Nhận thấy được không khí đông lại,Ôn Hinh cảm nhận người đầu sỏ trước mặt mình không phải tầm thường,hắn hướng môi mình về phía cô.
“Bảo bối,cô thông minh như vậy nhìn mà còn không biết sao?” Mạc Tư Tước nâng cằm cô lên,thân thể hai người gần sát nhau,cô ngửi được mùi vị bạch hà tươi mát tràn ngập trên người hắn,thật nhẹ nhàng khoan khóai hương vị rất dễ chịu nha!
Hắn nhìn cô, ánh mắt lung linh tràn đầy màu sắc,con ngươi màu lam như bảo thạch sáng loá mắt,hắn chán nản tay nắm thành quyền,vẻ mặt căm hận nhìn Giản Ny nói.
Ôn Hinh đứng im cả người bị hắn khống chế, gương mặt vốn trắng nõn giờ đây dần dần đỏ lên,Lúc Mạc Tư Tước nhìn cô cũng là lúc cô tức giận mở miệng mắng hắn, “Anh có bệnh sao?Buông ra!”
Cô thật ngốc trước đó còn tán thưởng hắn thì ra là trò chơi của các công tử nhà giàu.
Cô không có hứng thú xen vào phá hoại quan hệ của hai người này.
Mạc Tư Tước không giận ngược lại còn cười, động tác vô cùng thân xoa lên gương mặt của Ôn Hinh,hắn cười nguy hiểm sau đó quan sát sắc mặt thay đổi của Giản Ny nói, “Nhìn thấy không?Tôi hiện tại thích cô gái như vậy…………..”
“Bệnh thần kinh!” Ôn Hinh buộc miệng mắng, lại đổi lấy nụ cười vui vẻ hơn của Mạc Tư Tước.
“MạcTư Tước, anh sẽ hối hận !” Ánh mắt Giản Ny ghen ghét nhìn hai người đó liền bỏ đi,cô thấy bọn họ rõ ràng là liếc mắt đưa tình.
Bản tính kiêu ngạo của cô trước mặt gã đàn ông không thể che giấu,lúc giận giữ bỏ đi còn nhìn về phía Mạc Tư Tước quát.
Hối hận?
Trong từ điển của hắn không bao giờ có hai từ hối hận!
Ôn Hinh giãy dụa thoát khỏi tay gã đàn ông đó,quản gia lúc này lại đi tới nói, “Thái tử,bác sĩ Peter đã đến!”
Cô nghe người khác gọi hắn như thế,càng cảm thấy kỳ quái hơn “thái tử” bây giờ còn có người gọi như thế sao?
“Cô không biết tôi là ai sao?” Mạc Tư Tước lập tức đi đến bên tai cô thở vào, trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, vài phần lạ lùng,tầm mắt rơi xuống trên người cô …..đáy mắt có vài phần đồng ý.
Trước mắt hắn lúc này là một gương mặt không phấn son,đôi mắt sáng ngời,ngày trước bên cạnh hắn toàn những người oanh oanh yến yến,cô gái này gọn gàng xinh đẹp giống như một viên trân châu phóng ra màu sắc rực rỡ,quan trọng là cô gái này chất phác ngây ngô giống một giỏ hoa quả bình thường,nhưng mà hắn lại cảm thấy………vui vui nha?
Ôn Hinh đứng sau lưng Mạc Tư Tước cô thấy Giản Ny kia quả là xinh đẹp nha!Thấy cô ấy nhìn mình Ôn Hinh có chút giật mình.
Cô gái này không phải là người mẫu quảng cáo nổi tiếng Giản Ny sao?
Nhưng vì sao ánh mắt cô gái ấy nhìn mình có chút …căm thù nhỉ ?
Giản Ny thấy trong biệt thự còn có một cô gái khác tồn tại,nhất thời có chút không khống chế được hành vi nắm lấy áo sơmi của tên đàn ông đó,đôi mắt to tràn đầy đau buồn, “Mạc Tư Tước, có phải vì cô gái này hay không?Cho nên anh không cần em ?”
Mạc Tư Tước theo ánh mắt của cô gái nhìn về phía sau, Ôn Hinh có chút hoài nghi nhìn vào người đàn ông cách cô không xa.
Giật nẩy mình!…sợ quá!
Trong đầu đột nhiên hiện ra mấy chữ này,đối với thân thế người đàn ông này hình như chưa đủ.
Một đôi mắt màu lam sâu như đại dương,giống như lốc xoáy, giống như có thể hút hết linh hồn của người khác,ngũ quan cương nghị và khí khái bức người,trên ngón út mang chiếc nhẫn màu hồng oáng ánh sáng giá,Ôn Hinh sững sờ đứng im tại chỗ cũng quên phản ứng lại.
Mạc Tư Tước nhìn lại đôi mắt sáng ngời trong suốt của cô,khóe môi nhếch lên,ngay lúc cô chưa có phản ứng hắn đầy Giản Ny ra đi đến trước mặt vươn cánh tay mạnh mẽ ôm thân hình gầy yếu của cô vào trong lòng.
Nhận thấy được không khí đông lại,Ôn Hinh cảm nhận người đầu sỏ trước mặt mình không phải tầm thường,hắn hướng môi mình về phía cô.
“Bảo bối,cô thông minh như vậy nhìn mà còn không biết sao?” Mạc Tư Tước nâng cằm cô lên,thân thể hai người gần sát nhau,cô ngửi được mùi vị bạch hà tươi mát tràn ngập trên người hắn,thật nhẹ nhàng khoan khóai hương vị rất dễ chịu nha!
Hắn nhìn cô, ánh mắt lung linh tràn đầy màu sắc,con ngươi màu lam như bảo thạch sáng loá mắt,hắn chán nản tay nắm thành quyền,vẻ mặt căm hận nhìn Giản Ny nói.
Ôn Hinh đứng im cả người bị hắn khống chế, gương mặt vốn trắng nõn giờ đây dần dần đỏ lên,Lúc Mạc Tư Tước nhìn cô cũng là lúc cô tức giận mở miệng mắng hắn, “Anh có bệnh sao?Buông ra!”
Cô thật ngốc trước đó còn tán thưởng hắn thì ra là trò chơi của các công tử nhà giàu.
Cô không có hứng thú xen vào phá hoại quan hệ của hai người này.
Mạc Tư Tước không giận ngược lại còn cười, động tác vô cùng thân xoa lên gương mặt của Ôn Hinh,hắn cười nguy hiểm sau đó quan sát sắc mặt thay đổi của Giản Ny nói, “Nhìn thấy không?Tôi hiện tại thích cô gái như vậy…………..”
“Bệnh thần kinh!” Ôn Hinh buộc miệng mắng, lại đổi lấy nụ cười vui vẻ hơn của Mạc Tư Tước.
“MạcTư Tước, anh sẽ hối hận !” Ánh mắt Giản Ny ghen ghét nhìn hai người đó liền bỏ đi,cô thấy bọn họ rõ ràng là liếc mắt đưa tình.
Bản tính kiêu ngạo của cô trước mặt gã đàn ông không thể che giấu,lúc giận giữ bỏ đi còn nhìn về phía Mạc Tư Tước quát.
Hối hận?
Trong từ điển của hắn không bao giờ có hai từ hối hận!
Ôn Hinh giãy dụa thoát khỏi tay gã đàn ông đó,quản gia lúc này lại đi tới nói, “Thái tử,bác sĩ Peter đã đến!”
Cô nghe người khác gọi hắn như thế,càng cảm thấy kỳ quái hơn “thái tử” bây giờ còn có người gọi như thế sao?
“Cô không biết tôi là ai sao?” Mạc Tư Tước lập tức đi đến bên tai cô thở vào, trong ánh mắt của hắn mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, vài phần lạ lùng,tầm mắt rơi xuống trên người cô …..đáy mắt có vài phần đồng ý.
Trước mắt hắn lúc này là một gương mặt không phấn son,đôi mắt sáng ngời,ngày trước bên cạnh hắn toàn những người oanh oanh yến yến,cô gái này gọn gàng xinh đẹp giống như một viên trân châu phóng ra màu sắc rực rỡ,quan trọng là cô gái này chất phác ngây ngô giống một giỏ hoa quả bình thường,nhưng mà hắn lại cảm thấy………vui vui nha?