Đôi mắt to của Ôn Hinh mở lớn hết cỡ,đen bóng giống như hai hồ nứơc trong suốt nhìn chằm chằm vào Mạc Tư Tước.
“Cô gái,đừng nhìn tôi như vậy!” Mạc Tư Tước bị cô nhìn thiếu chút nữa khống chế không được chính mình, trong lòng ngực có hai ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt, hắn cho tới bây giờ cũng không biết chỉ là đơn thuần nhìn một cô gái,vậy mà hắn đã nghĩ sẽ lột sạch quần áo của cô,đem cô đặt ở dưới thân .
Mạc Tư Tước vươn tay che lên ánh mắt của Ôn Hinh, tay hắn rất ấm,mí mắt Ôn Hinh rất lạnh,hai luồng lửa và băng xen lẫn vào nhau len vào cơ thể hai người, Mạc Tư Tước đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác kích thích.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn, lông mi thật dài nhảy lên trong lòng bàn tay của hắn,khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
“Ôn Hinh,cô vì sao thì không thể giống những cô gái khác thích tôi sao?” Mạc Tư Tước bất đắc dĩ thở dài sau đó buông cô ra,Ôn Hinh vội vã nhảy ra.
“Còn anh vì sao thì không thể giống những người đàn ông khác cách xa tôi một chút?”
“Triển Dương có thể hôn cô vì sao tôi không thể?” Mạc Tư Tước nhíu lông mày,miệng phát ra lời nói đố kỵ khó có thể phát hiện.
“Hắn là bạn của tôi!” Ôn Hinh nhấn mạnh.
“Nếu nói như vậy,bạn bè là có thể hôn sao?” Mạc Tư Tước kỳ quái cười hai tiếng, Ôn Hinh cảm thấy cả người sợ hãi, dưới màn đêm, người đàn ông có cặp mắt như bảo thạch phát ra ánh sáng tà mị.
“Mạc Tư Tước, đừng đùa…” Ôn Hinh trừng mắt không hề nhìn hắn, “Anh có nhiều tình nhân như vậy, trò chơi của anh tôi chơi không nổi!”
Ôn Hinh đẩy ra hắn đi về phía trước,lúc này đây Mạc Tư Tước không đuổi theo cô.
“Nếu như anh đối với Doãn Vân Tuyên không phải là nghiêm túc,thì không nên trêu chọc cô ấy…” Ôn Hinh không biết vì sao còn muốn thay cô gái kia nói chuyện,cô không thích thậm chí là rất chán ghét Doãn Vân Tuyên,nhưng cô cho tới bây giờ không không hi vọng cô ta trải qua những ngày tháng không tốt đó!
Có thể là cô quá hâm mộ Doãn Vân Tuyên nhưng lại chưa từng có đố kị với cô ta!
“Chỉ cần cô ta họ Doãn… Nhất định trốn không thoát!” Mạc Tư Tước nhìn cô rời khỏi cúi đầu nói lẩm bẩm.
Ôn Hinh đi vào trường học, liền nhìn thấy trong tối có một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng đó, mơ hồ truyền đến tiếng khóc đứt quãng,mượn ánh đèn mờ ảo cô nhận ra cô gái kia là Trần Tư Dao nhưng cô tại sao khóc thương tâm như vậy?
Mấy ngày sau, Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên cả hai đều xuất hiện trong rất nhiều trường hợp, phòng ăn,quán bowling,tiệc từ thiện, thậm chí là hai đại tập đoàn, mà tình nhân cũ của hoàng thái tử cũng không có ai nhắc tới.
Lúc này Ôn Hinh mới biết rõ một vấn đề, Mạc Tư Tước đã bỏ Trần Tư Dao!
“Ôn Hinh! Ôn Hinh!” Bị ông chủ gọi vào Ôn Hinh mới thu lại mạch suy nghĩ của mình ngẩng đầu lên.
“Hôm nay tài xế giao hàng xin phép nghỉ , có một vị khách đặt làm bánh sinh nhật,tôi muốn cô đưa đến đó…” Bởi vì Ôn Hinh vẫn là thực tập sinh,cho nên công việc không có ai làm chỉ có thể phái cô đi làm.
“Cẩn thận một chút a, không được làm bánh kem làm hư…” Ông chủ cẩn thận dặn dò từng li từng tí, Ôn Hinh đã mang theo một cái hộp được gói tinh xảo, cầm tời giấy ghi địa chỉ cho cô, “Em Biết mà!”
Ra cửa đón xe, Ôn Hinh cẩn thận đem hộp bánh nỏ trên đùi, sau đó nói ra khỏi địa chỉ cần đến là ở nơi hơi xa,đến đó ít nhất là hai canh giờ.
Ánh mắt Ôn Hinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, đi ngang qua giữa quảng trường ED trên màn hình lớn treo một áp-phích cực lớm,cô gái phía trên là… Giản Ny!
“Ôn Hinh,cô đúng là rất đáng yêu…” Mạc Tư Tước cúi đầu cười một tiếng giống như tiếng gió thổi vào lỗ tai Ôn Hinh,cô không để bụng nhìn sang hắn.
Trải qua một khoảng thời gian không lâu lắm, tốc độ xe của Mạc Tư Tước đột nhiên trở nên rất nhanh,Ôn Hinh có chút hoảng sợ trong người thì khó chịu, nhịn không được phá vỡ im lặng trong xe, “Anh không thể lái chậm một chút sao?”
“Chậm nữa,sẽ mất mạng ngay !” Mạc Tư Tước mí mắt cũng không nâng,ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm lên kính chiếu hậu ,vẻ mặt nghiêm túc làm cho Ôn Hinh cảm thấy hắn có gì lạ thường không giống thường ngày.
Theo sát phía sau xe bọn họ là một chiếc xe thể thao màu đen, vẫn duy trì một khoảng cách ngắn, Ôn Hinh quay cửa kính xe xuống nhìn lại phía sau, trước mắt không biết tại sao xuất hiện một tia lửa,cô hét lên một tiếng, Mạc Tư Tước nhanh chóng vương tay kéo cô vào trong xe, sau đó quay cửa xe lên.
“Ngồi im!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó giẫm mạnh lên chân ga, nếu như không phải trên xe còn một người tên là Ôn Hinh, hắn cũng không cần phải cẩn thận như vậy.
“A, Mạc Tư Tước, không phải là có người muốn giết anh chứ?Anh phong lưu khắp nơi,giờ người ta muốn đến lấy mạng anh đó?” Ôn Hinh nói chuyện không ngừng,trái tim cũng co quắp làm cô đau bụng a.
Cô hiện tại có chút hối hận,cô làm sao lại xung động lên xe của hắn chứ? TT_TT
“Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy trên xe tôi còn có một cô gái,nhất định sẽ ăn sạch sẽ cô!” Mạc Tư Tước không biết có phải đã thật sự hù dọa cô không,mà gương mặt Ôn Hinh không còn chút màu.
Cho dù là nguy hiểm trước mắt,dáng vẻ Mạc Tư Tước giống như gặp nguy không loạn tư thế còn rất thoải mái,chỉ là cặp mắt giấu ở dưới kính râm kia con ngươi có chút lo lắng.
“Đừng sợ, có tôi ở đây!” Mạc Tư Tước đưa một tay ra,đột nhiên đặt lên bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của Ôn Hinh, tay hắn rất lớn rất ấm, Ôn Hinh nghe giọng hắn mạnh mẽ có lực lên tiếng an ủi, lần đầu tiên cô cảm thấy, người đàn ông này cũng không phải chán ghét lắm.
Xe theo trên cao đổ xuống dưới, định vị hệ thống cũng mất đi công năng, trên trán Mạc Tư Tước lăn xuống vài giọt mồ hôi, bỗng nhiên có một trận nghiêng ngã, lúc xe dừng lại là lúc cô cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
“Đợi ở trong xe không nên cử động,cô mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được xuống xe,có nghe rõ chưa?” Mạc Tư Tước lấy kính râm trên mặt xuống, sau đó vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Ôn Hinh,cô vô ý thức nắm chặt áo sơ mi của hắn, sợ hãi hỏi , “Anh muốn làm gì?”
“Ôn Hinh,cô có phải không nỡ để tôi đi hay không ?” Sắc mặt của Mạc Tư Tước trong nháy mắt thay đổi, chuyển biến vừa rồi cũng chỉ là của ảo giác của cô.
“Đến ucyiss đi!” Mạc Tư Tước cúi đầu, môi mỏng khêu gợi lướt qua lại trên môi anh đào của cô,một khắc sau đó, hắn đã đẩy cửa xe ra đi ra ngoài mà cửa xe đã bị hắn đã khóa lại.
“Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh dùng sức vỗ vào cửa sổ xe,cửa xe có màng che, tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng ngoài xe cũng không biết bọn họ ở nơi nào nhưng cô biết,người đàn ông kia đang bảo vệ cô!
Mạc Tư Tước vừa xuống xe,một cây súng lục màu đen liền để lên trán của hắn, cánh môi của Mạc Tư Tước nhếch lên, cười lạnh một tiếng, “Daniel, thật đúng là cho tôi một trò vui!”
Đối phương chỉ có hai người, cho dù người kia không có ra mặt, hắn cũng có thể biết hắn ta làm như vậy là có dụng ý gì.
“Xin lỗi, hoàng thái tử!” Đối phương dùng toàn tiếng Anh,trên mặt lạnh như băng chỉ có hai chữ, một lạnh lẽo,hai là trung thành!
Khi súng bắn phát đầu tiên, Mạc Tư Tước tránh sang một bên rút khẩu súng bên hông,cánh tay cũng hướng về lòng ngực đối phương, tiếng súng vang lên, người đầu tiên kinh động là Ôn Hinh.
“Mạc Tư Tước…”Trong lòng Ôn Hinh nóng như lửa đốt, tay không biết ấn phải nút gì trong xe,cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô lảo đảo bước xuống xe,nhìn lại thì thấy một đôi mắt hàm chứa sát ý.
Lúc đó có một người đàn ông cằm súng chỉ về phía Ôn Hinh,phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét .
“Không thể động đến cô gái kia!”