“Ôn Hinh,cô đúng là rất đáng yêu…” Mạc Tư Tước cúi đầu cười một tiếng giống như tiếng gió thổi vào lỗ tai Ôn Hinh,cô không để bụng nhìn sang hắn.
Trải qua một khoảng thời gian không lâu lắm, tốc độ xe của Mạc Tư Tước đột nhiên trở nên rất nhanh,Ôn Hinh có chút hoảng sợ trong người thì khó chịu, nhịn không được phá vỡ im lặng trong xe, “Anh không thể lái chậm một chút sao?”
“Chậm nữa,sẽ mất mạng ngay !” Mạc Tư Tước mí mắt cũng không nâng,ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm lên kính chiếu hậu ,vẻ mặt nghiêm túc làm cho Ôn Hinh cảm thấy hắn có gì lạ thường không giống thường ngày.
Theo sát phía sau xe bọn họ là một chiếc xe thể thao màu đen, vẫn duy trì một khoảng cách ngắn, Ôn Hinh quay cửa kính xe xuống nhìn lại phía sau, trước mắt không biết tại sao xuất hiện một tia lửa,cô hét lên một tiếng, Mạc Tư Tước nhanh chóng vương tay kéo cô vào trong xe, sau đó quay cửa xe lên.
“Ngồi im!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó giẫm mạnh lên chân ga, nếu như không phải trên xe còn một người tên là Ôn Hinh, hắn cũng không cần phải cẩn thận như vậy.
“A, Mạc Tư Tước, không phải là có người muốn giết anh chứ?Anh phong lưu khắp nơi,giờ người ta muốn đến lấy mạng anh đó?” Ôn Hinh nói chuyện không ngừng,trái tim cũng co quắp làm cô đau bụng a.
Cô hiện tại có chút hối hận,cô làm sao lại xung động lên xe của hắn chứ? TT_TT
“Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy trên xe tôi còn có một cô gái,nhất định sẽ ăn sạch sẽ cô!” Mạc Tư Tước không biết có phải đã thật sự hù dọa cô không,mà gương mặt Ôn Hinh không còn chút màu.
Cho dù là nguy hiểm trước mắt,dáng vẻ Mạc Tư Tước giống như gặp nguy không loạn tư thế còn rất thoải mái,chỉ là cặp mắt giấu ở dưới kính râm kia con ngươi có chút lo lắng.
“Đừng sợ, có tôi ở đây!” Mạc Tư Tước đưa một tay ra,đột nhiên đặt lên bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của Ôn Hinh, tay hắn rất lớn rất ấm, Ôn Hinh nghe giọng hắn mạnh mẽ có lực lên tiếng an ủi, lần đầu tiên cô cảm thấy, người đàn ông này cũng không phải chán ghét lắm.
Xe theo trên cao đổ xuống dưới, định vị hệ thống cũng mất đi công năng, trên trán Mạc Tư Tước lăn xuống vài giọt mồ hôi, bỗng nhiên có một trận nghiêng ngã, lúc xe dừng lại là lúc cô cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.
“Đợi ở trong xe không nên cử động,cô mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được xuống xe,có nghe rõ chưa?” Mạc Tư Tước lấy kính râm trên mặt xuống, sau đó vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Ôn Hinh,cô vô ý thức nắm chặt áo sơ mi của hắn, sợ hãi hỏi , “Anh muốn làm gì?”
“Ôn Hinh,cô có phải không nỡ để tôi đi hay không ?” Sắc mặt của Mạc Tư Tước trong nháy mắt thay đổi, chuyển biến vừa rồi cũng chỉ là của ảo giác của cô.
“Đến ucyiss đi!” Mạc Tư Tước cúi đầu, môi mỏng khêu gợi lướt qua lại trên môi anh đào của cô,một khắc sau đó, hắn đã đẩy cửa xe ra đi ra ngoài mà cửa xe đã bị hắn đã khóa lại.
“Mạc Tư Tước, Mạc Tư Tước!” Ôn Hinh dùng sức vỗ vào cửa sổ xe,cửa xe có màng che, tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng ngoài xe cũng không biết bọn họ ở nơi nào nhưng cô biết,người đàn ông kia đang bảo vệ cô!
Mạc Tư Tước vừa xuống xe,một cây súng lục màu đen liền để lên trán của hắn, cánh môi của Mạc Tư Tước nhếch lên, cười lạnh một tiếng, “Daniel, thật đúng là cho tôi một trò vui!”
Đối phương chỉ có hai người, cho dù người kia không có ra mặt, hắn cũng có thể biết hắn ta làm như vậy là có dụng ý gì.
“Xin lỗi, hoàng thái tử!” Đối phương dùng toàn tiếng Anh,trên mặt lạnh như băng chỉ có hai chữ, một lạnh lẽo,hai là trung thành!
Khi súng bắn phát đầu tiên, Mạc Tư Tước tránh sang một bên rút khẩu súng bên hông,cánh tay cũng hướng về lòng ngực đối phương, tiếng súng vang lên, người đầu tiên kinh động là Ôn Hinh.
“Mạc Tư Tước…”Trong lòng Ôn Hinh nóng như lửa đốt, tay không biết ấn phải nút gì trong xe,cửa xe đột nhiên mở ra.
Cô lảo đảo bước xuống xe,nhìn lại thì thấy một đôi mắt hàm chứa sát ý.
Lúc đó có một người đàn ông cằm súng chỉ về phía Ôn Hinh,phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét .
“Không thể động đến cô gái kia!”
Ôn Hinh đi tới,tức giận liếc hắn một cái, người đàn ông này lúc nào cũng không quên đùa giỡn nha!
Cũng may băng bó cho hắn là một y tá nam,cũng là do Mạc Sâm cố ý an bà ,vì phòng ngừa đột nhiên xuất hiện một số phiền toái không cần thiết.
Phải biết rằng,Mạc Tư Tước đối với đàn bà mà nói,từ trước đến giờ không có miễn dịch .
“Đáng đời anh,đau chết đi!” Nhìn thấy hắn bởi vì vết thương trên người mà nhíu mày, Ôn Hinh đi tới trước mặt hắn nhẹ nhàng đâm đâm vào cánh tay hắn.
“Cô gái,tôi thiếu chút nữa vì cô chặt đứt một cánh tay,cô không thể tốt với tôi một chút sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước hiện lên vẻ tái nhợt, có chút không kiên nhẫn vươn tay ra chỗ y tá nam,đuổi hắn ra ngoài.
“Thế nhưng tôi thiếu chút nữa mất mạng vì anh,còn không biết xấu hổ dám nói…” Ôn Hinh theo trong lỗ mũi hừ nói lầm bầm, “A,Tôi nói anh ngày nào cũng phong lưu như vậy, có phải mỗi ngày đều bị người ta đuổi giết hay không?”
Ôn Hinh chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh khủng khiếp kia,vẫn còn có chút lo sợ.
“Đúng vậy, vậy cô có sợ hay không?” Mạc Tư Tước đột nhiên ôm lấy Ôn Hinh, trên người tỏa ra mùi bạc hà đặc biệt làm cho tim Ôn Hinh đập nhanh.
Đợi cô hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, mặt cô đỏ hồng đẩy hắn ra, “Chuyện đó đâu liên quan đến tôi?”
“Sau này cô sẽ biết…” Mạc Tư Tước không thể tưởng tượng nổi cười to,da đầu Ôn Hinh có chút tê dại, không muốn tìm hiểu chân tướng nữa.
Cô không biết Mạc Tư Tước nặng bao nhiêu, chẳng qua là nhìn thấy hắn vô lại giơ cánh tay đến trước mặt cô,yêu cầu cô chịu trách nhiệm,cô thiếu chút nữa ói ra máu.
“Tôi bởi vì cứu cô mới bị thương,lúc trước tôi không có bị thương,cho nên cô nhất định phải ở lại chổ này chăm sóc tôi!”
“Dựa vào cái gì?”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
“Mạc Tư Tước,anh đừng có càn quấy, tôi lại không nhờ anh cứu…”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
“A, trong bệnh viện có người chăm sóc,anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Nam , nữ, dịu dàng ,xinh đẹp …”
“Cô phải chăm sóc tôi!”
Được rồi, Ôn Hinh hoàn toàn im lặng,tên thái tử này này từ trước đến giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa,cô cho tới bây giờ cũng không có chiếm được tiện nghi.
Mạc Tư Tước thấy cô thỏa hiệp, khóe miệng nhếch lên nụ cười khôn khéo như hồ ly, “Từ hôm nay trở đi,mỗi lần tôi gọi cô đều phải đến, không được phản kháng!”
“Tôi thật hoài nghi anh không phải là cố ý chơi tôi chứ!” Ôn Hinh tức giận vô cùng nhưng lại không có cách chọi lại.
Ban ngày cô muốn lên lớp, mà Mạc Tư Tước buổi tối lại kêu cô đến,làm hại nhiều công việc đều bị cô gác lại .
Cái gì cần đều có trong phòng bệnh xa hoa này, Ôn Hinh nhận mệnh lệnh giặt quần áo cho thái tử, đơn giản một câu của hắn hắn trước đây mặc quần áo tất cả đều được người hầu lấy tay giặt ,như vậy mặc mới thoải mái.
Cô thật muốn một đấm đánh méo khuôn mặt tuấn tú và nụ cười tà ác của hắn,nếu coi trọng như vậy vì sao còn muốn cô đến hầu hạ?
Không sao,cô chịu đựng,chịu đựng đến khi hắn xuất viện!
Quần áo giặt xong lúc cô muốn mở cửa phòng rửa tay, nghe được bên trong phòng bệnh truyền đến một giọng nữ, Cả người Ôn Hinh vội vã đi nhanh vào, lỗ tai dán lên phía sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Doãn Vân Tuyên?
Sẽ không xui xẻo như vậy gặp cô ta ở đây?
Ôn Hinh trong lòng có chút lo lắng, nếu như bị Doãn Vân Tuyên bắt gặp cô xuất hiện ở đây ,cô ta sẽ nghĩ như thế nào?
“Tước, anh làm sao bị thương thế ?” Doãn Vân Tuyên lời nói nhỏ nhẹ chất vấn, trong ánh mắt ẩn giấu không được sự quan tâm.
“Không có việc gì,chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Mạc Tư Tước liếc mắt nhìn về phía toilet, khóe miệng lại nhếch lên độ cong sung sướng.
“Vậy em ở lại cùng anh có được hay không? Anh như bây giờ, em không có cách nào yên tâm…”
“Được!”
Ôn Hinh nghe được trong miệng tên đàn ông kia nói chữ “Được”, thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình cắn đứt, Mạc Tư Tước thật ghê tởm,hắn nhất định là cố ý !