Ôn Hinh ở trong lòng hỏi thăm cả nhà của Mạc Tư Tước một chút,lúc sau mới chậm rãi đi đến bệnh viện,đứng trong thang máy lên lầu, lúc tới gần phòng bệnh của Mạc Tư Tước,cô xác định Doãn Vân Tuyên đã rời khỏi mới đẩy cửa đi vào.
“Tại sao lén lút thế ?” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cô,hết sức không vui nhăn lông mày,tùy ý đánh giá cô.
“Còn không phải tại anh sao?” Ôn Hinh oán trách liếc mắt hắn một cái, Mạc Tư Tước vui vẻ huýt gió, hiện tại dáng vẻ của cô mới giống phụ nữ bình thường.
“Tôi nói vết thương của anh đã tốt lên rất nhiều rồi nha?Anh làm lỡ bao nhiêu chính sự của tôi rồi?” Ôn Hinh trước tiên đem đồ vật trong phòng sửa lại thật tốt,tất cả văn kiện ,tạp chí,đồ ăn,thuốc uống đều để tùm lum một bên,cô cũng không biết Doãn đại tiểu thư cả ngày ở đây để làm gì,thân mật với hoàng thái tử mới là chính sự sao?
“Sao? Cô mà cũng có chính sự cái gì ?” Ánh mắt hoài nghi của Mạc Tư Tước nhìn thân thể thon gày của Ôn Hinh thầm đánh giá,vừa lúc Ôn Hinh định cãi lại là lúc,đáy mắt hắn lại nổi lên tà quang, “Tôi cũng không chê cô làm lỡ chính sự của tôi đâu!”
“Mạc Tư Tước,anh thực sự là không hơn không kém … lợn giống!” Ôn Hinh thét chói tai, người đàn ông không biết xấu hổ còn dám nhìn ngực của cô nói không đầy đặn không tròn, còn có chút thất vọng lắc đầu, quá đả kích người!
“Buổi tối tôi muốn uống trà uyển nổi tiếng cháo cá muối, cô đi mua ——”Con ngươi bảo thạch màu lam của Mạc Tư Tước dụ dỗ, rút ra một xấp tiền mặt ném đến trước mặt Ôn Hinh, cô nắm chặt hai nắm đấm,mặt xanh mét xoay người bỏ đi.
Cô biết hắn sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể dằn vặt cô,ngày trước mỗi lần nhìn thấy hắn là thấycó Mạc Sâm đi theo, nhưng từ khi hắn nằm viện, Ôn Hinh chỉ thấy Mạc Sâm có một lần.
Tìm suốt một giờ nơi thái tử gia chỉ điểm lấy lòng hắn muốn ăn gì đó,chỉ là mỗi đêm hầu hạ hắn ăn bữa cơm, nàng cũng muốn nhanh chóng qua đời.
Một người đàn ông lớn như thế mà miệng cứ hay soi mói, đem tất cả việc của người làm giao cho cô!
Hung hăng ấn nút thang máy, cả người Ôn Hinh như muốn mất nước, mới vừa đi khỏi thang máy , thang máy sát vách vừa vặn khép lại ở trước mặt cô, Ôn Hinh lơ đãng thoáng nhìn,chẳng qua là cảm thấy người đó có chút quen thuộc,người đàn ông tóc vàng mang kính râm,không phải là người cô lần trước thấy ở quán bar sao?Tên là… Daniel?
Chẳng qua là hắn tới nơi này làm gì?Cả tầng lầu này đều bị Mạc Tư Tước bao hết…
Ôn Hinh đi vào phòng bệnh cũng cảm giác được bầu không khí có chút kỳ quái,Mạc Sâm ở đây thấy cô trở về, liền nhìn hắn gật đầu sau đó đi ra ngoài.
“Có người đã tới sao?” Ôn Hinh mắt sắc phát hiện trên đầu giường của Mạc Tư Tước có một bó hoa mà cô không biết tên.Sáng long lanh,còn có vài giọt nước đọng lại trên cánh hoa,về sau cô mới biết đó là hoa tường vi .
Khi tay cô vừa muốn đụng tới bó hoa kia,giọng nói của Mạc Tư Tước đột nhiên lạnh lẽo, “Đem ném!”
“Sao?” Ôn Hinh kinh ngạc ngẩng đầu,liền thấy ánh mắt chân thật đáng tin của hắn,cô kinh ngạc gật đầu “Ừ!”
“Đỡ tôi đi tắm!” Mạc Tư Tước canh lúc Ôn Hinh xoay người ,lại đưa cánh tay bị thương kia ra,cô nhất thời không có phản ứng lại,hắn tùy tiện ôm chầm bả vai của cô.
“Cháo mua rồi , anh không ăn sao?” ánh mắt Ôn Hinh có ý nhắc hắn,tay chỉ về hướng bàn trà, Mạc Tư Tước lại khẽ hừ một tiếng trực tiếp đem trọng lượng thân thể áp lên trên người cô, “Không ăn ,tôi muốn tắm!”
Ôn Hinh nổi giận, người này rốt cuộc muốn thế nào a?
Nhưng vấn đề bây giờ là,hắn chỉ bị thương ở cánh tay, vì sao đi vào phòng tắm còn muốn cô đỡ?
Sắc mặt Ôn Hinh trắng bệch, hơi thở hỗn loạn,lúc Mạc Tư Tước một lần nữa nằm lên thân thể của cô,hô hấp của cô trở nên càng ngày càng gấp.
Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng,cô sẽ không phải phát bệnh lúc này chứ? Chỉ sợ hắn chuẩn bị kỹ càng,tối nay không nhất định buông tha cho cô,bây giờ nhìn cô đau khổ nhíu lại đôi mi thanh tú,tay ấn lên trái tim đáng thương, hắn vẫn cầm thú không muốn đứng dậy. “Chết tiệt!” Mạc Tư Tước phiền não gầm nhẹ một tiếng,sau đó từ trên người cô trở mình xuống giường,một tay nhấn xuống điện thoại đầu giường, lại nhìn cô gái nằm trên giường,lúc này Ôn Hinh ngay cả quần áo cũng không kịp kéo,đôi chân trần trụi nhảy xuống giường,dùng tốc độ nhanh nhất chạy nhanh ra ngoài. Bác sĩ vừa mới chuẩn bị mở cửa vào thì chạm mặt với cô, Ôn Hinh thậm chí không quan tâm đến đau đớn,sắc mặt trắng bệch như cũ, cũng không quay đầu lại cứ như vậy chạy khỏi bệnh viện. Bác sĩ không biết có chuyện gì vừa đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy Mạc Tư Tước cả người trần truồng,trên mặt lạnh như băng tràn ngập nước, hắn quay đầu lại liền hăm dọa”Đi ra ngoài!”, sau đó Mạc Sâm chạy tới. “Thái tử, có muốn đem Ôn tiểu thư đoạt về hay không?” “Không cần, làm thủ tục xuất viện cho tôi!” Mạc Tư Tước một cước đá ngã lăn bàn trà trong phòng bệnh, động tác hung ác kéo băng vải trên cánh tay xuống, mặt không có thay đổi thoải mái đi khỏi phòng bệnh. Ôn Hinh bộ dáng nhếch nhác,vẫn để như vậy trở về trường học, ngày thứ hai cũng không có đi tới bệnh viện, Mạc Tư Tước kia chỉ là cầm thú,cô là đồ ngốc mới bị hắn gạt lâu như vậy! Tin tức Mạc Tư Tước bị thương không biết tại sao lại bị mẹ của hắn Lạc Na biết, khi hắn xuất viện Mạc Sâm đã đem ý của bà chuyển đạt đến, Mạc Tư Tước có chút đau đầu từ công ty đi ra liền trực tiếp lái xe về nhà họ Mạc. Nhà này hắn rất ít trở về, phong cảnh bên ngoài Mạc gia rất âm u, trên thực tế cũng cất giấu nhiều việc đen tối không muốn người khác biết, Mạc Tấn Kỳ năm đó lấy công chúa Lạc Na, đều chỉ là vì danh lợi và địa vị,lúc Mạc Tư Tước năm tuổi Mạc Tấn Kỳ lại dẫn về một người con riêng về, chỉ có hắn mới là hoàng thái tử danh chính ngôn thuận,em trai cùng cha khác mẹ cũng là cái gai trong lòng hắn. Lạc Na cao quý ưu nhã, bà là con lai, năm tháng không có để lại quá nhiều vết tích trên mặt bà, bà từ nhỏ đã bị hoàng gia giáo dục soi sáng, khí chất luôn luôn nổi bật như vậy, mà Mạc Tư Tước cũng di truyền ưu điểm này của bà. Nhìn thấy con trai trở về,bà vui mừng nhướng lông mày, khóe mắt lại che giấu không được nhớ thương đối với hắn. “Tại sao lại bị thương?” “Mẹ,chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đã khỏe rất nhiều rồi!” Mạc Tư Tước vỗ vỗ bả vai của mình,vô cùng thân thiết ôm lấy mẹ của mình, dụ dỗ hôn lên bên má bà hai cái. “Tiểu tử thối, cả ngày chỉ biết chơi đàn bà!” Lạc Na cũng không trách mắng gì, trong khoảng thời gian này có nhiều tin tức tình cảm liên quan đến con bà, Mạc Tấn Kỳ nói bóng nói gió nhắc nhở bà,đứa con trai này hắn đã không quản được . “Con không có chơi đàn bà, chẳng lẽ để đàn bà đến chơi con ?” Mạc Tư Tước mày kiếm nhảy lên cuồng ngạo không kềm chế được hỏi ngược lại . “Tư Tước, nghe nói ngươi gần đây con và con gái nhà họ Doãn đang qua lại ?” Lạc Na không để ý tới hắn đang suy nghĩ, nghiêm túc nhìn hắn, “Cô ta không được!” “Mẹ,con có chừng mực,nếu mẹ có thời gian hay là cùng với cha bồi dưỡng thêm một chút cảm tình đi!” Mạc Tư Tước vừa kéo caravat xong, đã chạy lên lầu. Gian phòng độc lập ở lầu ba,cả phòng đều màu hồng nhạt, đó là một gian phòng của cô gái, Mạc Tư Tước đẩy cửa vào, rèm cửa màu hồng nhạt bị gió thổi, màn cửa bằng lụa mỏng có treo phong linh phát ra âm thanh trong trẻo, thổi vào trong lòng Mạc Tư Tước,cũng là một mảnh bi thương. Hắn chán nản nằm ở trên giường lớn, Mạc Tư Tước một tay để lên thái dương, dùng sức hít thở không khí trong phòng, cánh tay thon dài đưa lên đầu giường lấy một khung ảnh xuống. Bên trong thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn hắn cười rất tự nhiên. Khả Khả,anh hai rất nhớ em…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ôn Hinh ở trong lòng hỏi thăm cả nhà của Mạc Tư Tước một chút,lúc sau mới chậm rãi đi đến bệnh viện,đứng trong thang máy lên lầu, lúc tới gần phòng bệnh của Mạc Tư Tước,cô xác định Doãn Vân Tuyên đã rời khỏi mới đẩy cửa đi vào.
“Tại sao lén lút thế ?” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cô,hết sức không vui nhăn lông mày,tùy ý đánh giá cô.
“Còn không phải tại anh sao?” Ôn Hinh oán trách liếc mắt hắn một cái, Mạc Tư Tước vui vẻ huýt gió, hiện tại dáng vẻ của cô mới giống phụ nữ bình thường.
“Tôi nói vết thương của anh đã tốt lên rất nhiều rồi nha?Anh làm lỡ bao nhiêu chính sự của tôi rồi?” Ôn Hinh trước tiên đem đồ vật trong phòng sửa lại thật tốt,tất cả văn kiện ,tạp chí,đồ ăn,thuốc uống đều để tùm lum một bên,cô cũng không biết Doãn đại tiểu thư cả ngày ở đây để làm gì,thân mật với hoàng thái tử mới là chính sự sao?
“Sao? Cô mà cũng có chính sự cái gì ?” Ánh mắt hoài nghi của Mạc Tư Tước nhìn thân thể thon gày của Ôn Hinh thầm đánh giá,vừa lúc Ôn Hinh định cãi lại là lúc,đáy mắt hắn lại nổi lên tà quang, “Tôi cũng không chê cô làm lỡ chính sự của tôi đâu!”
“Mạc Tư Tước,anh thực sự là không hơn không kém … lợn giống!” Ôn Hinh thét chói tai, người đàn ông không biết xấu hổ còn dám nhìn ngực của cô nói không đầy đặn không tròn, còn có chút thất vọng lắc đầu, quá đả kích người!
“Buổi tối tôi muốn uống trà uyển nổi tiếng cháo cá muối, cô đi mua ——”Con ngươi bảo thạch màu lam của Mạc Tư Tước dụ dỗ, rút ra một xấp tiền mặt ném đến trước mặt Ôn Hinh, cô nắm chặt hai nắm đấm,mặt xanh mét xoay người bỏ đi.
Cô biết hắn sẽ không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể dằn vặt cô,ngày trước mỗi lần nhìn thấy hắn là thấycó Mạc Sâm đi theo, nhưng từ khi hắn nằm viện, Ôn Hinh chỉ thấy Mạc Sâm có một lần.
Tìm suốt một giờ nơi thái tử gia chỉ điểm lấy lòng hắn muốn ăn gì đó,chỉ là mỗi đêm hầu hạ hắn ăn bữa cơm, nàng cũng muốn nhanh chóng qua đời.
Một người đàn ông lớn như thế mà miệng cứ hay soi mói, đem tất cả việc của người làm giao cho cô!
Hung hăng ấn nút thang máy, cả người Ôn Hinh như muốn mất nước, mới vừa đi khỏi thang máy , thang máy sát vách vừa vặn khép lại ở trước mặt cô, Ôn Hinh lơ đãng thoáng nhìn,chẳng qua là cảm thấy người đó có chút quen thuộc,người đàn ông tóc vàng mang kính râm,không phải là người cô lần trước thấy ở quán bar sao?Tên là… Daniel?
Chẳng qua là hắn tới nơi này làm gì?Cả tầng lầu này đều bị Mạc Tư Tước bao hết…
Ôn Hinh đi vào phòng bệnh cũng cảm giác được bầu không khí có chút kỳ quái,Mạc Sâm ở đây thấy cô trở về, liền nhìn hắn gật đầu sau đó đi ra ngoài.
“Có người đã tới sao?” Ôn Hinh mắt sắc phát hiện trên đầu giường của Mạc Tư Tước có một bó hoa mà cô không biết tên.Sáng long lanh,còn có vài giọt nước đọng lại trên cánh hoa,về sau cô mới biết đó là hoa tường vi .
Khi tay cô vừa muốn đụng tới bó hoa kia,giọng nói của Mạc Tư Tước đột nhiên lạnh lẽo, “Đem ném!”
“Sao?” Ôn Hinh kinh ngạc ngẩng đầu,liền thấy ánh mắt chân thật đáng tin của hắn,cô kinh ngạc gật đầu “Ừ!”
“Đỡ tôi đi tắm!” Mạc Tư Tước canh lúc Ôn Hinh xoay người ,lại đưa cánh tay bị thương kia ra,cô nhất thời không có phản ứng lại,hắn tùy tiện ôm chầm bả vai của cô.
“Cháo mua rồi , anh không ăn sao?” ánh mắt Ôn Hinh có ý nhắc hắn,tay chỉ về hướng bàn trà, Mạc Tư Tước lại khẽ hừ một tiếng trực tiếp đem trọng lượng thân thể áp lên trên người cô, “Không ăn ,tôi muốn tắm!”
Ôn Hinh nổi giận, người này rốt cuộc muốn thế nào a?
Nhưng vấn đề bây giờ là,hắn chỉ bị thương ở cánh tay, vì sao đi vào phòng tắm còn muốn cô đỡ?