Phòng bệnh VIP đối đãi không giống với các phòng khác,có thể so với khách sạn cấp năm sao,các thiết bị sử dũng đều đầy đủ hết, Ôn Hinh đổ đầy nước trong bồn tắm lớn,lúc quay đầu lại thấy Mạc Tư Tước đang tựa trên vách tường trắng tinh, một cánh tay bị treo, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn,bị ánh mắt lúc có lúc không nhìn mình làm cả người cô không được tự nhiên,Ôn Hinh chán nản vì gặp trở ngại,cô tại sao phải nghe lời hắn?
“Nước nóng vừa đúng,anh đi tắm đi!” Ôn Hinh dời ánh mắt không hề nhìn hắn, trên người Mạc Tư Tước có luồng bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái vô ý xông vào mũi cô,cô phát hiện mình càng ngày càng quen mùi vị trên người hắn.
Đó là một hiện tượng không tốt!
Lúc đi qua bên người hắn, cánh tay của Mạc Tư Tước đột nhiên bắt được tay của cô, ánh mắt khó khăn chỉ bị thương cánh ta y của hắn, “Tôi có một tay làm sao cởi quần áo?”
“Anh…” Ôn Hinh bất đắc dĩ, động tác không chút dịu dàng cởi áo của hắn ra, ngón tay vô tình chạm đến lồng ngực to lớn trên cơ thể của hắn, lại không có chút khí khái xấu hổ đỏ mặt.
“Còn có ở đây…” Mạc Tư Tước tiếp tục lôi kéo tay cô,tìm được dưới thân của hắn, Ôn Hinh may mà nhắm hai mắt lại, thoáng cái kéo quần của hắn xuống, nhưng không biết ngón tay đụng phải cái gì nóng như lửa ,dọa cô lui vài bước,cô mở mắt ra nhìn lại nhìn thấy con ngươi tà nịnh của Mạc Tư Tước,xem ra cô còn chưa hiểu tình hình thực tế !!!
“Anh… Đừng tới đây!” Ôn Hinh không biết tại sao mình phải khẩn trương, Mạc Tư Tước toàn thân trần truồng đi về phía cô,càng đến càng gần,cô sợ hãi lui về phía sau , chỉ nghe thấy, “Ùm” một tiếng,cả người của Ôn Hinh đều rơi xuống bồn tắm lớn đầy nước,cả người Mạc Tư Tước cũng tiến lên lên, giữ hai cánh tay của cô lại, “Thì ra cô muốn cùng tôi tắm chung,sao không nói sớm đi?”
“Mạc Tư Tước,anh đi chết đi——” Hơi thở của Ôn Hinh chưa kịp hít thì miệng đột nhiên bị hắn ngăn chặn.
Đồ khốn, mỗi một lần đều là cường hôn cô a!
Thân thể của Ôn Hinh bị đè ở phía dưới, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước dán lên mặt của cô,cô rõ ràng cảm giác được ở bụng một vật cứng nóng bỏng đặt lên người cô,cô dù có ngốc cũng biết đây là cái gì.
Không nhẹ nhàng thưởng thứcgiống như lúc trước dường như là hôn sâu, Mạc Tư Tước thở ra sau đó cắn mút phần lưỡi của cô dường như muốn đem tất cả hơi thở trong miệng cô hút hết đi, gương mặt Ôn Hinh kìm nén đến mức đỏ bừng,hôn thẳng đến khi thấy cô khó chịu, Mạc Tư Tước mới thả cô ra.
Tiếp sau đó hôn xuống cổ cô, da thịt của cô rất trơn, vừa trắng vừa mềm, còn tràn ngập mùi thơm thiếu nữ, Mạc Tư Tước xuất phát từ bản năng chỉ muốn chinh phục mèo hoang nhỏ dưới thân.
“Mạc Tư Tước,anh đang làm gì?” Ôn Hinh gục ở trên người hắn thật vất vả tìm được giọng nói của mình, nhưng người đàn ông này làm xằng làm bậy đã đem mục tiêu chuyển dời đến trước ngực của cô, cách lớp áo gặm cắn hai điểm kia,cả người cô mềm yếu,cũng không có khí lực.
“Tôi ở trên người cô , chưa nhìn thấy sao?” Mạc Tư Tước ngẩng đầu, cười mị hoặc, Ôn Hinh lại bị hai chữ kia của hắn làm tức đến toàn thân phát run.
“Anh… Không biết xấu hổ!” Ôn Hinh theo trong lồng ngực nói ra ba chữ này, mồ hôi to như hạt đậu trộn lẫn vào bọt nước ở trên trán lăng xuống,một tay của Mạc Tư Tước tách hai chân cô ra, đột nhiên cảm thấy cô có cái gì không thích hợp.
“A, Ôn Hinh,cô làm sao vậy?” Mạc Tư Tước một mực dùng sức mạnh,cô cũng hoài nghi, tất cả việc này có phải do hắn sắp xếp hay không?
“Không nên ở chỗ này, được không?” Ôn Hinh biết,cô không được giãy giụa, con ngươi óng ánh trong suốt dày sương mù, nhìn Mạc Tư Tước trong lòng đang khó khăn, trong lòng hắn khẽ động, sau đó đem cả người cô ôm lấy, lau khô bọt nước trên người cả hai sau đó đem cô đặt lên giường bệnh.
Buổi sáng cuối tuần,Ôn Hinh đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được tiếng di động ở vang lên, cô không nhìn tên người gọi đến trực tiếp đưa điện thoại đến bên tai, đang nghe giọng nói đối phương thoáng cái từ trên giường giật mình tỉnh giấc.
“Hinh nhi,anh đang ở bên ngoài trường học của em,em ra đi…” Triển Dương hưng phấn rất có sức sống gọi đến, Ôn Hinh trong giây lát nhớ tới, ngày đó cô và Triển Dương trở về,hắn có nói qua muốn cô suy nghĩ lời hắn nói. Trong khoảng thời gian này cô bị Mạc Tư Tước hành hạ quá, đâu còn nhớ đến những người khác! Không có trì hoãn nữa,Ôn Hinh nhanh chóng rời giường rửa mặt,sau đó đổi quần áo mới chạy ra trường học. Vừa ra cửa trường, liền nhìn thấy hắn đứng ở cạnh chiếc xe thể thao màu xanh,Triển Dương ở trước xe nhìn về phía cô vẫy tay. “Hinh nhi, nhanh lên xe!” Triển Dương trong giọng nói không che giấu được kích động, một con ngươi đôi đen bóng hàm chứa mong đợi tha thiết, hắn đi tới đã muốn ôm Ôn Hinh, lại bị cô rất nhanh tránh qua bên cạnh né hắn. “Không cần, Triển Dương!” Ôn Hinh chần chờ một chút, vẫn là quyết định đem mọi chuyện nói nói rõ ràng với hắn nhưng Triển Dương căn bản không để cho cô cơ hội, trực tiếp ôm lấy eo của cô,muốn nhét cô vào trong xe. “A,anh đừng chạm vào , tôi còn có việc ——” Ôn Hinh không thích người khác dùng sức mạnh đối với cô, giang hai chân không muốn hợp tác, Triển Dương đem cô ném vào trong xe,lúc chuẩn bị lái đi,thì trước mặt đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc lái đến,Ôn Hinh biết đó là xe của Doãn Thiên Kình. Doãn Thiên Kình đương nhiên cũng nhìn thấy Ôn Hinh ngồi ở trong xe thể thao màu xanh, hắn nhấn chân ga trực tiếp đem xe ngăn chặn trước xe Triển Dương. “Triển Dương,tôi đã nghĩ rất kỹ,chúng mình không thích hợp,anh không nên tốn thời gian lãng mạn ở trên người của tôi!” Ôn Hinh không có ngẩng đầu bỏ lại một câu, liền mở cửa xe chạy tới bên người của Doãn Thiên Kình, Triển Dương chú ý tới mỗi lần chỉ cần Doãn Thiên Kình vừa xuất hiện, trong mắt cô sẽ không nhìn thấy những người khác… “Anh Thiên Kình,tại sao anh lại tới đây?” Ôn Hinh chạy đến trước xe của Doãn Thiên Kình, Doãn Thiên Kình quay cửa xe xuống, ý bảo cô lên xe, Ôn Hinh cũng không do dự đi vòng qua chỗ tay lái phụ ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Triển Dương, Ôn Hinh cảm giác mình có chút tàn nhẫn. Doãn Thiên Kình rất nhanh đem xe chạy đi, cũng rất nhanh bỏ Triển Dương lại phía sau. “Thân thể dì Tâm có chút khó chịu…” Trong lúc đó Doãn Thiên Kình chú ý tới cô và Triển Dương cho nên nhàn nhạt mở miệng nói. “Mẹ em bị sao vậy?” Ôn Hinh vừa nghe đến thân thể Ôn Tố Tâm có bệnh lại bắt đầu vội vàng,về nhà họ Doãn hắn mới biết được,Ôn Tố Tâm từ trên thang lầu ngã xuống,chân bị trật đang nằm trên giường tịnh dưỡng. Ôn Hinh nhìn thấy Ôn Tố Tâm, cảm giác mình thực sự rất không có hiếu,chuyện mẹ mình bị thương,cô vẫn là biết từ miệng của Doãn Thiên Kình! “Nha đầu ngốc,mẹ em không có việc gì,chỉ là lớn tuổi không được vận động mạnh thôi!” Ôn Hinh biết chuyện không đơn giản như mặt ngoài vậy, Ôn Tố Tâm muốn đem một số hoa khác lên trong phòng kính trồng,cho nên nhờ người khác đem tới một số giống hoa Lan ,chỉ là sau khi Doãn Chính Hào biết tình hình,nhà kính vốn là nơi trồng hoa Uất kim hương tím mà vợ trước đã chết của ông thích nhất,người khác cũng không thay thế được . Ôn Tố Tâm là bị Doãn Chính Hào đẩy ngã,đụng xuống sàn mới bị thương, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi kết hôn năm năm, Ôn Tố Tâm vốn cho là cô đã chân chính thành nữ chủ nhân của nhà họ Doãn, nhưng vẫn là hy vọng hão huyền ! “Em ở lại chỗ này mấy ngày để chăm sóc cho dì Tâm đi!” Doãn Thiên Kình đứng ở ngoài cửa không có đi vào nhìn Ôn Hinh nói. Ôn Hinh nhìn vẻ mặt bi thương của mẹ,gật gật đầu, sau đó nhìn sang Doãn Thiên Kình cảm kích cười, hắn gật đầu rời khỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phòng bệnh VIP đối đãi không giống với các phòng khác,có thể so với khách sạn cấp năm sao,các thiết bị sử dũng đều đầy đủ hết, Ôn Hinh đổ đầy nước trong bồn tắm lớn,lúc quay đầu lại thấy Mạc Tư Tước đang tựa trên vách tường trắng tinh, một cánh tay bị treo, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn,bị ánh mắt lúc có lúc không nhìn mình làm cả người cô không được tự nhiên,Ôn Hinh chán nản vì gặp trở ngại,cô tại sao phải nghe lời hắn?
“Nước nóng vừa đúng,anh đi tắm đi!” Ôn Hinh dời ánh mắt không hề nhìn hắn, trên người Mạc Tư Tước có luồng bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái vô ý xông vào mũi cô,cô phát hiện mình càng ngày càng quen mùi vị trên người hắn.
Đó là một hiện tượng không tốt!
Lúc đi qua bên người hắn, cánh tay của Mạc Tư Tước đột nhiên bắt được tay của cô, ánh mắt khó khăn chỉ bị thương cánh ta y của hắn, “Tôi có một tay làm sao cởi quần áo?”
“Anh…” Ôn Hinh bất đắc dĩ, động tác không chút dịu dàng cởi áo của hắn ra, ngón tay vô tình chạm đến lồng ngực to lớn trên cơ thể của hắn, lại không có chút khí khái xấu hổ đỏ mặt.
“Còn có ở đây…” Mạc Tư Tước tiếp tục lôi kéo tay cô,tìm được dưới thân của hắn, Ôn Hinh may mà nhắm hai mắt lại, thoáng cái kéo quần của hắn xuống, nhưng không biết ngón tay đụng phải cái gì nóng như lửa ,dọa cô lui vài bước,cô mở mắt ra nhìn lại nhìn thấy con ngươi tà nịnh của Mạc Tư Tước,xem ra cô còn chưa hiểu tình hình thực tế !!!
“Anh… Đừng tới đây!” Ôn Hinh không biết tại sao mình phải khẩn trương, Mạc Tư Tước toàn thân trần truồng đi về phía cô,càng đến càng gần,cô sợ hãi lui về phía sau , chỉ nghe thấy, “Ùm” một tiếng,cả người của Ôn Hinh đều rơi xuống bồn tắm lớn đầy nước,cả người Mạc Tư Tước cũng tiến lên lên, giữ hai cánh tay của cô lại, “Thì ra cô muốn cùng tôi tắm chung,sao không nói sớm đi?”
“Mạc Tư Tước,anh đi chết đi——” Hơi thở của Ôn Hinh chưa kịp hít thì miệng đột nhiên bị hắn ngăn chặn.
Đồ khốn, mỗi một lần đều là cường hôn cô a!
Thân thể của Ôn Hinh bị đè ở phía dưới, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước dán lên mặt của cô,cô rõ ràng cảm giác được ở bụng một vật cứng nóng bỏng đặt lên người cô,cô dù có ngốc cũng biết đây là cái gì.
Không nhẹ nhàng thưởng thứcgiống như lúc trước dường như là hôn sâu, Mạc Tư Tước thở ra sau đó cắn mút phần lưỡi của cô dường như muốn đem tất cả hơi thở trong miệng cô hút hết đi, gương mặt Ôn Hinh kìm nén đến mức đỏ bừng,hôn thẳng đến khi thấy cô khó chịu, Mạc Tư Tước mới thả cô ra.
Tiếp sau đó hôn xuống cổ cô, da thịt của cô rất trơn, vừa trắng vừa mềm, còn tràn ngập mùi thơm thiếu nữ, Mạc Tư Tước xuất phát từ bản năng chỉ muốn chinh phục mèo hoang nhỏ dưới thân.
“Mạc Tư Tước,anh đang làm gì?” Ôn Hinh gục ở trên người hắn thật vất vả tìm được giọng nói của mình, nhưng người đàn ông này làm xằng làm bậy đã đem mục tiêu chuyển dời đến trước ngực của cô, cách lớp áo gặm cắn hai điểm kia,cả người cô mềm yếu,cũng không có khí lực.
“Tôi ở trên người cô , chưa nhìn thấy sao?” Mạc Tư Tước ngẩng đầu, cười mị hoặc, Ôn Hinh lại bị hai chữ kia của hắn làm tức đến toàn thân phát run.
“Anh… Không biết xấu hổ!” Ôn Hinh theo trong lồng ngực nói ra ba chữ này, mồ hôi to như hạt đậu trộn lẫn vào bọt nước ở trên trán lăng xuống,một tay của Mạc Tư Tước tách hai chân cô ra, đột nhiên cảm thấy cô có cái gì không thích hợp.
“A, Ôn Hinh,cô làm sao vậy?” Mạc Tư Tước một mực dùng sức mạnh,cô cũng hoài nghi, tất cả việc này có phải do hắn sắp xếp hay không?
“Không nên ở chỗ này, được không?” Ôn Hinh biết,cô không được giãy giụa, con ngươi óng ánh trong suốt dày sương mù, nhìn Mạc Tư Tước trong lòng đang khó khăn, trong lòng hắn khẽ động, sau đó đem cả người cô ôm lấy, lau khô bọt nước trên người cả hai sau đó đem cô đặt lên giường bệnh.