Sân thượng phòng của Ôn Hinh và Doãn Vân Tuyên chỉ cách một khe nhỏ, Ôn Hinh rất thích từ góc độ này nhìn lên bầu trời đầy sao mênh mông bát ngát, tấm màn đen kết hợp với ánh trăng mông lung càng hiện ra vẻ đẹp đêm tối
Sau bữa cơm tối Ôn Hinh đẩy cửa kiếng đi ra sân thượng, trước mặt thổi tới một trận gió mát,mái tóc dài choàng lên vai bị gió nhanh chóng thổi tung,cô tức khắc thấp lộc tóc dài phi trên vai đầu, bị gió thổi phấp phới cực kỳ giống hải tảo xinh đẹp,mềm mại dài nhỏ phất phới trên không trung.
Bên tai đột nhiên truyền đến từng đợt âm thanh,cô vừa quay đầu, nhìn thấy trên ban công đối diện kia có một phong cảnh khác, cả người đều dại ra che miệng, không thể tin tưởng lui về phía sau.
Cho đến thân thể đi lui đến sát vách tường trên sân thượng, ánh mắt Ôn Hinh nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang kích tình.
Tuy rằng cô đã sớm biết Mạc Tư Tước là người phóng đãng không kềm chế được, lưu luyến bụi hoa nhưng mà tận mắt thấy hắn mạnh mẽ,cô không hiểu tại sao phải cảm thấy chướng mắt như thế.
Mạc Tư Tước đem cả người Doãn Vân Tuyên đặt lên cao, áo cô ta xốc xếch, nửa thân trần đặt ở trên vách tường, một đôi chân trắng tinh quấn ở bên hông hắn, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng nhẹ thở ra dường như khó chịu, hoặc như là hưởng thụ kích thích mình muốn.
Quần áo trên người Mạc Tư Tước hoàn hảo, chỉ là khóa quần kéo ra,hung mãnh dùng sức đưa đẩy trong thân thể cô gái kia,hai tròng mắt xanh lam lại nhìn thẳng tắp tới nơi Ôn Hinh đứng cách đó không xa.
Cô nhìn thấy hắn đang cười, động tác bên hông không giảm chút nào,hắn như là một con báo săn mồi cuồng dã,cả người tỏa ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
Ôn Hinh không biết tại sao mình muốn chạy trốn, trong đầu hiện lên hai thân thể quấn giao vào nhau, trong bụng cô sôi trào muốn nôn mửa.
Trong lòng như bị kim châm đau đớn,cô hoảng loạn chạy trở về phòng,thân thể mềm nhũn trực tiếp ngã ở trên mặt đất, trên mặt đột nhiên có cảm giác mát lạnh làm cho chính cô cũng giật nảy mình.
Tay vừa sờ lên đó chính là nước mắt của cô!
Không biết qua bao lâu,cho đến khi trước mặt bị một bóng đen bao phủ, thân thể của cô bị người đó dùng lực nâng lên, tiếp theo rất nhanh đè cô lên trên giường, cô giật mình hoàn hồn bắt đầu ra sức giãy giụa, “Buông tôi ra!”
“Tại sao muốn khóc?” Mạc Tư Tước nhẹ nhàng nâng cằm cô lên,ngón tay lau giọt lệ dính ở khóe mắt cô, rồi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô ngước mặt nhìn ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
“Buồn nôn!” Ôn Hinh chán ghét ánh mắt nhìn sang nơi khác, đáy mắt kia chỉ có châm chọc và xem thường, làm cho Mạc Tư Tước tức giận.
“Tôi buồn nôn?” Mạc Tư Tước cười nhạt hai tiếng, chẳng những không có buông cô ra, mà là rất nhanh nắm chặt hai cổ tay đem cả người cô ôm chặt vào lòng ngực, trên người hắn còn mang theo vết tích và mùi nước hoa trên người của Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh cũng nhịn không được cảm thấy thật dơ bẩn.
“Anh đừng đụng vào tôi!”
“Không cho tôi đụng sao? Như vậy ai có thể đụng vào cô,là Doãn Thiên Kình sao?” Gương mặt Mạc Tư Tước u ám, kiêu ngạo trong cơ thể đã bị cô gái trước mắt kích thíc ra rồi.
“Ôn Hinh, đừng tưởng rằng Doãn Thiên Kình tốt như thế nào, hắn so với tôi còn dơ bẩn hơn nhiều!” Ngón tay thon dài của hắn ở trước mặt cô chuyển động, Ôn Hinh một tay đẩy hắn ra, “Ở trong mắt tôi,anh Thiên Kình chính là người tốt nhất,anh cút cho tôi —— “
Ôn Hinh giống như con thú nhỏ gào thét, đánh vào lòng ngực hắn, cũng không quan tâm quyền uy của hắn cũng không cho phép hắn nói xấu người khác.
“Cô gái,tôi nói rồi, sẽ không cho cô có cơ hội lần thứ ba cự tuyệt tôi ——” Mạc Tư Tước gần như thô lỗ hôn lên môi của cô, hoàn toàn không để ý cô kịch liệt giãy giụa, cho đến khi trong miệng truyền đến nhàn nhạt mùi máu tươi, hắn không biết là của hắn hay của cô,mùi vị tanh tanh ngọt ngọt lại khơi dậy thú tính nguyên thủ trong người hắn.
“Trong vòng 3 ngày,tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi!” Tay hắn đè cái ót cô lại miệng ngậm chặt môi cô,nâng người phun hơi thở ở trên mặt cô, lát sau hắn đẩy cô ra cuồng vọng rời khỏi.
Trong không gian khắp nơi đều đầy rẫy hơi thở ám muội kiều diễm, mồ hôi sau khi kích tình, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trong óc như có thứ gì đó nổ tung, ánh mắt chua xót nhìn cảnh này, thậm chí ngay cả bước chân cũng bất động.
Cô gái trên giường đã nhận thấy cô đến,cho đến khi cô ấy mặt duy nhất một chiếc sơ mi nam đi tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh biết đươc đó là áo của Doãn Thiên Kình.
Vẻ mặt Giản Ny kêu căng,từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của cô , cười giễu cợt “Nhìn thấy không? Hắn cũng cùng tôi ngủ chung, không chỉ là hôm nay,trước đây còn rất nhiều lần…”
Cô gái này không thể nghi ngờ là đẹp mà còn mê hoặc người , có thể làm cho người ta nhìn thấy cũng phun máu!
Giản Ny xoay người,đôi gò bồng đảo tuyết trắng mê người trên dưới phập phồng , trên thân có nhiều vết hôn, Ôn Hinh thấy được một câu cũng không có nói, chỉ là bước chân lảo đảo rời khỏi nơi làm cô hít thở không thông.
Trước mặt dần dần bị nước mắt thấm ướt,cô lại quật cường không khóc,cô khóc cái gì chứ,cô có tư cách gì để khóc?
Trong đầu Ôn Hinh đột nhiên vang lên lời nói đêm đó của Mạc Tư Tước, hắn nói, Doãn Thiên Kình cũng không sạch sẽ hơn so với hắn!
Thế nhưng,hắn là anh Thiên Kình của cô, hình tượng của anh ấy ở trong lòng cô luôn như sạch sẽ vậy ,vĩ đại như vậy, anh ấy làm sao có thể cùng với tình nhân của Mạc Tư Tước làm chuyện đó chứ.
Thật sự là quá dơ bẩn !
Cô chạy như điên ra khỏi khách sạn, thậm chí không để ý người đi ngang qua đường dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát,cô biết mình hiện tại nhất định là rất nhếch nhác, chờ lúc ngừng lại,cô đặt tay lên trái tim thở hổn hển, trong lòng rối loạn giống như là lá cây tuôn rơi, thoáng cái liền mất đi phương hướng.
Di động trong túi đột nhiên vang lên,Ôn Hinh tiếp nhận,còn không kịp thương cảm liền khó khăn chạy đến quán bar địa ngục.
Kiều Lâm nói, Triển Dương uống rượu say không thấy được cô sẽ không chịu rời khỏi!
Khi Doãn Thiên Kình mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh và cô gái bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn xuất hiện một chút tức giận, hắn dùng lực kéo cổ tay Giản Ny, nơi đó có một vết sẹo, đụng phải vẫn sẽ đau.
“Cô bày kế gạt tôi?” Doãn Thiên Kình chân mày cau lại, nhanh chóng xoay người xuống giường,giữa ung dung mang theo một tia hối hận. Hắn không nên mềm lòng,còn tính giúp cô ấy thế nhưng mà cô gái chết tiệt này lại hạ thuốc hắn.
“Thiên Kình, anh không có cự tuyệt tôi,anh là tự nguyện !” Giản Ny vén mái tóc xoăn trước ngực mê người, đi tới phía sau hắn ôm lấy hông của hắn, người đàn ông này bất luận lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, cho dù bị hạ thuốc ngay cả ở trên giường cũng rất dịu dàng.
So với Mạc Tư Tước cuồng dã và hung mãnh,cô thích người thứ hai hơn.
Doãn Thiên Kình im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy ngón tay của cô ra, trước khi rời đi đưa cho một tờ chi phiếu cho cô , ánh mắt xa lạ nhìn xuyên qua cô, “Giản Ny, cô tại sao trở nên hạ giá như vậy ?”
Cô bất chấp vò tờ chi phiếu kia trong tay, cô bị coi thường bởi vì muốn giúp người đàn ông lúc trước đã bỏ rơi mình.
Ôn Hinh đẩy ra đám người kia ra, nhìn xung quanh bốn phía phía quầy bar, Kiều Lâm mắt sắc phát hiện cô, sau đó kéo cổ họng hô to, “Hinh nhi, ở đây!”
Thần trí của Triển Dương đã mơ hồ,hai má dần hồng, sợi tóc dựng thẳng , trong tay cầm lấy chai rượu, quơ cánh tay qua lại vừa ném vừa la hét.
“Hinh nhi, vì sao không thích anh? Vì sao! TT_TT “
Sắc mặt Ôn Hinh cũng không tốt, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đoạt lại chai rượu trong tay hắn, sau đó cùng với Kiều Lâm kéo hắn đi ra ngoài.
“Không, không đi, tiếp tục uống,chỉ có say mới không nhớ đến em!” Triển Dương dường như là phản xạ có điều kiện đẩy Ôn Hinh ra, Kiều Lâm giơ tay đỡ lấy cô, lúc quay đầu lại nhìn thấy Triển Dương lảo đảo chạy tới gây sự ở sàn nhảy.
Lúc hai người đuổi theo, rượu văng khắp nơi, tiếng mắng vang lên, phía trước đã là một mảnh hỗn loạn…
Đám người rối rít tản ra, Triển Dương bị hai bảo vệ cường tráng giữ lại,người đàn ông đứng ở đối diện chính là Trì Hạo.