Cả một đêm Ôn Hinh cũng chưa chợp mắt, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền chạy tới phòng Ôn Tố Tâm,cô phải rời khỏi nơi đây, không bao giờ muốn gặp người đàn ông tá ác kia nữa.
Doãn Chính Hào có thói quen chạy bộ sáng sớm, sau khi hắn ra ngoài, Ôn Hinh đi tới chỗ Ôn Tố Tâm từ biệt, Ôn Tố Tâm cũng không có kêu cô ở lại, chỉ là ánh mắt hơi đỏ áy náy nhìn cô.
Cô không biết Mạc Tư Tước có ở lại chỗ này qua đêm hay không,cô ở chỗ này hai ngày, buổi tối căn bản đều sẽ thấy hắn, thậm chí là giờ khắc này,cô cũng không biết chính mình đang sợ cái gì.
Dường như mất mác trong lòng có liên quan đến hắn…
“Hinh nhi, vội vã như vậy muốn chạy đi nơi nào?” Doãn Thiên Kình xuống lầu, nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn hoang mang của cô chạy ra bên ngoài, hắn ở sau lưng cô đuổi theo.
“Anh hai,trong trường học em có chút việc,em phải trở về …”Lông mi của Ôn Hinh có chút kích động , ngón tay cứng ngắc một lúc lâu cũng không có ngẩng đầu nhìn hắn.
Doãn Thiên Kình cũng không có hỏi tới, mà là trực tiếp nắm tay cô, “Anh đưa em trở về!”
Bàn tay nhỏ bé của côg bị hắn khóa lại trong lòng bàn tay to, thật ấm áp. Cô dùng ánh mắt len lén nhìn tới khuôn mặt hoàn mỹ kia, sự ngưỡng mộ trong lòng đối với hắn càng ngày càng đậm.
Xe của Mạc Tư Tước cũng không ở nhà họ DOãn, Ôn Hinh ngồi ở trong xe Doãn Thiên Kình,rời khỏi nơi đây,cô mới cảm giác mình cuối cùng cũng cách xa ác ma.
Trở lại trường học, Ôn Hinh không có đi làm hai nơi, hai ngày tới đều bình an vô sự,cô đem ước hẹn ba ngày trước của Mạc Tư Tước quên mất sạch sẽ.
Triển Dương gọi lần điện thoại,cô cũng không có đón nhận, mà hắn cũng không có trường học tìm cô.
“Hinh nhi,có nghe nói gì chưa? Doãn Vân Tuyên cũng chuyển tới Thượng Phong ý!” Lúc Kiều Lâm đi tới, Ôn Hinh đang ngồi ở thao trường thính phòng ghi chép,cô ngẩng đầu,cằm lấy ly kem trong tay Kiều Lâm, có chút buồn bực hỏi, “Cô ta chuyển tới nơi này làm gì?”
Doãn Vân Tuyên học ở hệ học viện âm nhạcnghệ thuật, Doãn Thiên Kình vốn tính đưa cô đến Vienna (thủ đô nước Áo) đào tạo chuyên sâu, chỉ là Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm đều không đồng ý.
“Hỏi cậu nha!” Kiều Lâm ngồi xuống bên cạnh cô,trừng mắt nhìn, “Cô ta không phải là nhắm vào cậu mới tới chứ?”
“Không thể nào!” Ôn Hinh vội vã lắc đầu phủ nhận,chuyện cô và Doãn Vân Tuyên có liên quan cũng không có bị phơi bày ra, ngoại trừ Kiều Lâm, cũng không có người nào biết hai người là chị em.
Ôn Hinh chán ghét nhếch lông mày, Doãn Vân Tuyên chán ghét cô như vậy, vì sao còn muốn chuyển đến trường học của cô.
Sau một khắc, trong lòng cô trầm xuống,câu trả lời đó làm cho cô âm thầm sợ hãi, không phải là… Là bởi vì người đàn ông kia sao?
Cả buổi trưa cô thấp thỏm không yên, vẫn chưa có đụng phải Doãn Vân Tuyên,Trong lòng Ôn Hinh hồi hộp từ từ đi xuống bên dưới,cô lạc quan nghĩ tới có lẽ đây là do Doãn Thiên Kình an bài.
Lúc tan học, Ôn Hinh đột nhiên nhận được một tin ngắn xa lạ, phía trên ghi địa chỉ một khách sạn, kêu Ôn Hinh buổi tối đi đến,chỉ là trên màn hình ghi tên là Giản Ny, Ôn Hinh thoáng cái liền ngây người.
Ôn Hinh gọi lại, dãy số kia cũng không có người nhận,cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết tại sao Giản Ny muốn hẹn cô, giữa các cô, chỉ có gặp một lần ở bệnh viện, mà cô ấy cũng không nhận ra mình!
Ôn Hinh do dự một chút hay là đi hẹn, trước khi ra cửa Triển Dương lại gọi điện thoại tới, Ôn Hinh không kiên nhẫn nhận điện thoại, hắn dường như là uống rượu say, chỉ là một mực kêu tên của cô, Ôn Hinh trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đón xe đi khách sạn hoàng triều.
Đi tới gian phòng 3012, cửa khép hờ, Ôn Hinh gõ hai tiếng cũng không có người trả lời,cô trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào, bên trong gian phòng u ám, quần áo tán loạn trên mặt đất, trên chiếc xa hoa có hai người lõa thể đang nằm,hai người đó dĩ nhiên là Giản Ny và… Doãn Thiên Kình!
Đám người rối rít tản ra, Triển Dương bị hai bảo vệ cường tráng giữ lại,người đàn ông đứng ở đối diện hắn chính là Trì Hạo.
Thì ra Triển Dương nhìn thấy người con gái trong lòng Trì Hạo rất giống Ôn Hinh, hắn liều lĩnh tiến đến kéo cô gái kia ôm vào lòng hắn, Trì Hạo là ai, là một trong bốn thái tử rất có quyền thế ở nơi đây, nghe đồn hắn là người có thủ đoạn rất nham hiểm,nếu đắc tội người của hắn, thường thường so với đắc tội Mạc Tư Tước còn thê thảm hơn.
“Mẹ kiếp, người của Trì thiếu gia mà cũng dám động,bộ không muốn sống nữa sao?”Thủ hạ của Trì Hạo sắc mặt ai nấy đều rất hung dữ, một cước đạp vào người Triển Dương đang say khước, hắc bạch lưỡng đạo cùng làm ăn từ trước đến nay không có ai dám ở trước mặt Trì Hạo gây chuyện, mà sau lưng của hắn còn có tên hoàng thái tử kia chống đỡ, người nào dám ở trên đầu của hắn nhổ lông, hắn tự nhiên sẽ cho người đó chết thảm.
“Qùy xuống nhận sai cho tôi,chuyện ngày hôm nay coi như xong…” Trì Hạo trong miệng lẩm bẩm châm một điếu thuốc, chậm rãi thở ra vòng khói, ánh mắt lợi hại như lưỡi dao, nghe dường như là không có chuyện gì nhưng muốn đánh lộn đến mười phần.
“A, các ngươi cũng quá khi dễ người đi?” Kiều Lâm nổi giận, ngón tay dài và nhỏ chỉ về phía Trì Hạo, Ôn Hinh nhìn thấy đáy mắt hắn có vẻ u ám, trong lòng sợ hãi, liền vội vàng kéo cô bạn thân ra.
“Thế nào? Cô không phục?” lông mày Trì Hạo nhíu lại, nhất thời đi về phía các cô,khí thế như vậy, phía sau hắn như là mang theo một sức gió lớn lúc, Ôn Hinh và Kiều Lâm hối hận đã không còn kịp rồi.
“Xin lỗi, bạn của tôi uống rượu say, nếu có gì đắc tội với anh, kính xin anh tha thứ!” Ôn Hinh kéo Kiều Lâm về phía sau, lúc cô đi tới trước mặt Trì Hạo ,với thái độ dũng cảm nghênh đón.
Ánh mắt của người đàn ông đó rất đẹp,chỉ là màu sắc quá mức hắc ám, còn có hơi thở khát máu.
“Sao…” Trì Hạo lần đầu tiên nhìn thấy có con gái dám đứng đối diện với hắn như một bông hoa cúc dại, thật hợp với khẩu vị của hắn.
“Được rồi,cô ngủ với tôi một đêm,tôi sẽ thả hắn như thế nào?”
Đáy mắt Trì Hạo thoáng hiện vẻ hồ ly nham hiểm, Ôn Hinh thật muốn chạy đến tát hắn một bạt tai, người đàn ông này cũng là đồ cặn bã, tình nhân của hắn còn đứng ở phía sau mà hắn còn dám nói.
“Ta không phải làm nghề đó đâu nha!” Ôn Hinh nâng cao giọng nói.
“Làm sao bây giờ đây? Bổn thiếu gia coi trọng cô, nên cho cô hai lựa chọn,một là hắn quỳ xuống cho ta? Hai là theo tôi lên giường?” Trì Hạo đùa giỡn cười khanh khách, ngón tay Trì Hạo chỉ về hướng người đứng cũng không vững kia, vừa không nghiêm túc xoa cằm của Ôn Hinh, cười tà ác.
Nụ cười như vậy, đùa giỡn và lưu manh không thua gì Mạc Tư Tước.
“Tôi chọn, loại thứ ba!” Thân thể Ôn Hinh chợt chuyển động,tức giận đá hắn một cước, sau đó vọt tới bên người Triển Dương kéo hắn bỏ chạy.
“Tuyệt diệu, tôi thích…” Trì Hạo cười nhẹ một tiếng, cánh tay đột nhiên đưa về phía giữa không trung, bên trong quán bar ùa ra một đám người bận áo đen , bọn hắn chạy ra mới vài bước, trước sau đã bị vây quanh.
Triển Dương nhìn thấy mấy người này ỷ thế, rượu đã tỉnh phân nửa, hắn đem Ôn Hinh và Kiều Lâm kéo ra phía sau người, nhấc chân xông về hướng mấy người đó, “Dám động cô ấy, lão tử liều mạng với các ngươi!”
Nhất thời trong quán bar đều hỗn loạn, mọi người chạy trốn tứ phía,tiếng hét tiếng bình rượu đập bể chói tai, Ôn Hinh nhìn Triển Dương bị đánh đầu rơi máu chảy, Kiều Lâm cũng là chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, “Hinh nhi, làm sao bây giờ? Người đàn ông kia là Trì Hạo!”
“Muốn chọn lựa thứ ba phải không? Tôi cho cô ——” Tay Trì Hạo nhấc lên,tiếng đánh nhau bốn phía lập tức dừng lại, dưới đất đã là một đống hỗn độn,ngay cả quán bar còn phải cúi đầu khom lưng trước Trì Hạo.
Trì Hạo vỗ tay vài cái, trước mặt Ôn Hinh liền có một chén rượu.
Kiều Lâm đề phòng nhìn hắn, bắt được tay Ôn Hinh nhìn cô lắc đầu.
“Nếu như uống chén rượu này,nếu cô còn có thể đi ra ngoài cửa, tôi quyết không ngăn cản…” Trì hạo tùy ý cười, ngón tay chỉ lồng ngực của mình, rồi chỉ về phía Ôn Hinh.
“Hinh nhi…” Triển Dương và Kiều Lâm đồng thời gọi cô, Ôn Hinh nhìn ly rượu màu sắc quái dị rượu kia, không do dự, một ngụm uống xong, sau đó,cô nhìn thấy Trì Hạo đột nhiên giơ tay đến gần đặt lên vai cô,cả người cô như mềm nhũn ngả vào lòng ngực hắn.
“A, ở đây náo nhiệt như thế…” Một giọng nói hài hước ở trong đám người truyền đến, chờ hình dáng của hắn xuất hiện ở trước mặt Ôn Hinh, thân ảnh anh tuấn cao lớn kia liền chỉ về hướng cô vẫn tay, “Ngoan, qua đây!Đến trong lòng tôi…”