Trong không gian khắp nơi đều đầy rẫy hơi thở ám muội kiều diễm, mồ hôi sau khi kích tình, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trong óc như có thứ gì đó nổ tung, ánh mắt chua xót nhìn cảnh này, thậm chí ngay cả bước chân cũng bất động.
Cô gái trên giường đã nhận thấy cô đến,cho đến khi cô ấy mặt duy nhất một chiếc sơ mi nam đi tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh biết đươc đó là áo của Doãn Thiên Kình.
Vẻ mặt Giản Ny kêu căng,từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của cô , cười giễu cợt “Nhìn thấy không? Hắn cũng cùng tôi ngủ chung, không chỉ là hôm nay,trước đây còn rất nhiều lần…”
Cô gái này không thể nghi ngờ là đẹp mà còn mê hoặc người , có thể làm cho người ta nhìn thấy cũng phun máu!
Giản Ny xoay người,đôi gò bồng đảo tuyết trắng mê người trên dưới phập phồng , trên thân có nhiều vết hôn, Ôn Hinh thấy được một câu cũng không có nói, chỉ là bước chân lảo đảo rời khỏi nơi làm cô hít thở không thông.
Trước mặt dần dần bị nước mắt thấm ướt,cô lại quật cường không khóc,cô khóc cái gì chứ,cô có tư cách gì để khóc?
Trong đầu Ôn Hinh đột nhiên vang lên lời nói đêm đó của Mạc Tư Tước, hắn nói, Doãn Thiên Kình cũng không sạch sẽ hơn so với hắn!
Thế nhưng,hắn là anh Thiên Kình của cô, hình tượng của anh ấy ở trong lòng cô luôn như sạch sẽ vậy ,vĩ đại như vậy, anh ấy làm sao có thể cùng với tình nhân của Mạc Tư Tước làm chuyện đó chứ.
Thật sự là quá dơ bẩn !
Cô chạy như điên ra khỏi khách sạn, thậm chí không để ý người đi ngang qua đường dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát,cô biết mình hiện tại nhất định là rất nhếch nhác, chờ lúc ngừng lại,cô đặt tay lên trái tim thở hổn hển, trong lòng rối loạn giống như là lá cây tuôn rơi, thoáng cái liền mất đi phương hướng.
Di động trong túi đột nhiên vang lên,Ôn Hinh tiếp nhận,còn không kịp thương cảm liền khó khăn chạy đến quán bar địa ngục.
Kiều Lâm nói, Triển Dương uống rượu say không thấy được cô sẽ không chịu rời khỏi!
Khi Doãn Thiên Kình mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh và cô gái bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn xuất hiện một chút tức giận, hắn dùng lực kéo cổ tay Giản Ny, nơi đó có một vết sẹo, đụng phải vẫn sẽ đau.
“Cô bày kế gạt tôi?” Doãn Thiên Kình chân mày cau lại, nhanh chóng xoay người xuống giường,giữa ung dung mang theo một tia hối hận. Hắn không nên mềm lòng,còn tính giúp cô ấy thế nhưng mà cô gái chết tiệt này lại hạ thuốc hắn.
“Thiên Kình, anh không có cự tuyệt tôi,anh là tự nguyện !” Giản Ny vén mái tóc xoăn trước ngực mê người, đi tới phía sau hắn ôm lấy hông của hắn, người đàn ông này bất luận lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, cho dù bị hạ thuốc ngay cả ở trên giường cũng rất dịu dàng.
So với Mạc Tư Tước cuồng dã và hung mãnh,cô thích người thứ hai hơn.
Doãn Thiên Kình im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy ngón tay của cô ra, trước khi rời đi đưa cho một tờ chi phiếu cho cô , ánh mắt xa lạ nhìn xuyên qua cô, “Giản Ny, cô tại sao trở nên hạ giá như vậy ?”
Cô bất chấp vò tờ chi phiếu kia trong tay, cô bị coi thường bởi vì muốn giúp người đàn ông lúc trước đã bỏ rơi mình.
Ôn Hinh đẩy ra đám người kia ra, nhìn xung quanh bốn phía phía quầy bar, Kiều Lâm mắt sắc phát hiện cô, sau đó kéo cổ họng hô to, “Hinh nhi, ở đây!”
Thần trí của Triển Dương đã mơ hồ,hai má dần hồng, sợi tóc dựng thẳng , trong tay cầm lấy chai rượu, quơ cánh tay qua lại vừa ném vừa la hét.
“Hinh nhi, vì sao không thích anh? Vì sao! TT_TT “
Sắc mặt Ôn Hinh cũng không tốt, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đoạt lại chai rượu trong tay hắn, sau đó cùng với Kiều Lâm kéo hắn đi ra ngoài.
“Không, không đi, tiếp tục uống,chỉ có say mới không nhớ đến em!” Triển Dương dường như là phản xạ có điều kiện đẩy Ôn Hinh ra, Kiều Lâm giơ tay đỡ lấy cô, lúc quay đầu lại nhìn thấy Triển Dương lảo đảo chạy tới gây sự ở sàn nhảy.
Lúc hai người đuổi theo, rượu văng khắp nơi, tiếng mắng vang lên, phía trước đã là một mảnh hỗn loạn…
Đám người rối rít tản ra, Triển Dương bị hai bảo vệ cường tráng giữ lại,người đàn ông đứng ở đối diện chính là Trì Hạo.
Ánh mắt đa tình cộng với giọng nói sủng nịch làm cho người đứng ở chỗ này ngớ ra một chút.
Người tới chính là Mạc Tư Tước,cả người hắn đều là trang phục màu trắng, đứng chắp tay, sợi tóc màu nâu nhạt rơi ở khóe mắt, một tay lại duỗi ra ở không trung,chiếc nhẫn đuôi giới ánh sáng rạng rỡ chói mắt mọi người.
Phía hắn chỉ về, chính là… Ôn Hinh!
Ôn Hinh như là bị ma quỷ sai khiến,lúc Mạc Tư Tước gọi cô,thân thể cô theo bản năng đi qua dựa vào người hắn.
Có thể ở trong tiềm thức của cô Mạc Tư Tước tuy không tốt như so với Trì Hạo còn an toàn hơn.
“Hạo,cậu chơi quá rồi đấy …” Mạc Tư Tước một tay ôm chầm lấy Ôn Hinh,cánh tay của hắn mạnh mẽ có lực, cách quần áo mỏng manh thấm vào da thịt của cô, thân thể của cô run rẩy một chút, tất cả thân thể nàng đều bị hắn ôm vào trong lòng.
“Thì ra,cô ta là của người của cậu a!” Trì Hạo nhìn hai người vô cùng thân thiết dựa sát vào nhau,hiểu rõ cười, sau đó vỗ vỗ tay kêu thuộc hạ rút lui.
Hắn từng thề sẽ không cùng với anh em của mình tranh giành đàn bà!!
“Hiện tại tôi sẽ cho cô hai lựa chọn,một là theo hắn đi,hai là theo tôi đi?” Tay của Mạc Tư Tước đã từ eo nhỏ nhắn của cô trượt đến cằm trơn bóng của cô, cúi đầu nhẹ nhàng chiếm lấy, chậm rãi cho cô nhìn thẳng hắn.
Ôn Hinh nhìn thóang qua Trì Hạo không kềm chế được, ánh mắt không có chú ý tới hắn tà ác đã khóa lại tay Kiều Lâm.
Ôn Hinh không trả lời chỉ là dùng sức níu chặt áo của Mạc Tư Tước, hắn khẽ cười một tiếng, lập tức ôm ngang eo cô,nâng cả người cô lên đi đến phòng trên lầu, “Tôi muốn cô !”
“Người Anh em ,hãy hưởng thụ thật tốt!” Trì Hạo giơ hai ngón tay lên, sau khi bóng lưng một nam một nữ biến mất, sau đó hắn đi về phía Kiều Lâm .
“A ——” Ôn Hinh bị ngã đầu choáng váng hoa mắt, ngực như có một dòng nước ấm rót vào chậm rãi thấm vào tay chân của cô, chờ Ôn Hinh ý thức được tình cảnh của mình,cô mới biết được chén rượu vừa rồi có vấn đề .
“Mạc Tư Tước,anh đang làm gì?” Ôn Hinh nắm chặt áo của mình, cuộn thân thể của mình lui vào trong góc tường, thân ảnh cao lớn của Mạc Tư Tước tới gần cô mỗi một bước quần áo của hắn càng ít đi một thứ,cho đến khi hắn hoàn toàn trần truồng đi đến trước mặt cô.
Nhìn dáng người cân xứng hoàn mỹ kia,Ôn Hinh cảm thấy thân thể có một luồng khí nóng trào lên.
Miệng khô lưỡi khô ráo,cô theo bản năng liếm môi đỏ mọng của mình, cô không biết mình cử động như vậy càng kích thích thú tính của đàn ông.
“Ôn Hinh,hôm nay là ngày thứ ba, còn nhớ rõ tôi đã nói gì không…” Khuôn mặt Mạc Tư Tước như vị thần tuấn mỹ gần ngay trước mắt, Ôn Hinh rõ ràng muốn đẩy ra hắn ra, thân thể lại phản bội ý thức nhích tới gần hắn.
Kỹ thuật hôn môi của Mạc Tư Tước rất cao, thoáng cái đã tìm ra nơi mẫn cảm của cô, môi mỏng khêu gợi ngậm vào vành tai trắng nõn của cô, khi thì nhẹ mút khi thì dùng sức gặm cắn, Ôn Hinh biết mình như vậy không nên, thế nhưng cô khống chế không được, thân thể cô rất lạnh, thân thể của hắn quá nóng, cả hai dính chặt như vậy làm cho cô căn bản không thể chống đỡ được.
Cho đến khi hai người bọn họ ôm cùng một chỗ đi về phía giường lớn,cô cũng không biết quần áo trên người mình lúc nào bị hắn cởi hết .
Thân thể bởi vì hắn xoa lên mà trở càng nóng, Ôn Hinh cảm giác được tay hắn, môi của hắn,từ cổ của cô kéo dài một đường xuống phía dưới,rồi ngậm lên nụ hoa xinh đẹp, ngực cô vừa trắng vừa tròn,rồi đến dưới bụng bằng phẳng, cuối cùng lại đến giữa hai chân của cô…Trong lúc đó…
Một khối mỹ lệ non nớt, ánh sáng thánh khiết, Mạc Tư Tước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đường cong hoàn mỹ như thế, thân thể cô trắng tinh vô ngần khi hắn âu yếm lại nhiễm nhàn nhạt phấn hồng, giống như là lá cây dính nước mưa, tươi mát như vậy, mê người như vậy, chỉ là nhìn cô hắn trong nháy mắt liền hóa thành dã thú, chỉ muốn đem cô ăn nhập vào trong người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong không gian khắp nơi đều đầy rẫy hơi thở ám muội kiều diễm, mồ hôi sau khi kích tình, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trong óc như có thứ gì đó nổ tung, ánh mắt chua xót nhìn cảnh này, thậm chí ngay cả bước chân cũng bất động.
Cô gái trên giường đã nhận thấy cô đến,cho đến khi cô ấy mặt duy nhất một chiếc sơ mi nam đi tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh biết đươc đó là áo của Doãn Thiên Kình.
Vẻ mặt Giản Ny kêu căng,từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống sắc mặt trắng bệch của cô , cười giễu cợt “Nhìn thấy không? Hắn cũng cùng tôi ngủ chung, không chỉ là hôm nay,trước đây còn rất nhiều lần…”
Cô gái này không thể nghi ngờ là đẹp mà còn mê hoặc người , có thể làm cho người ta nhìn thấy cũng phun máu!
Giản Ny xoay người,đôi gò bồng đảo tuyết trắng mê người trên dưới phập phồng , trên thân có nhiều vết hôn, Ôn Hinh thấy được một câu cũng không có nói, chỉ là bước chân lảo đảo rời khỏi nơi làm cô hít thở không thông.
Trước mặt dần dần bị nước mắt thấm ướt,cô lại quật cường không khóc,cô khóc cái gì chứ,cô có tư cách gì để khóc?
Trong đầu Ôn Hinh đột nhiên vang lên lời nói đêm đó của Mạc Tư Tước, hắn nói, Doãn Thiên Kình cũng không sạch sẽ hơn so với hắn!
Thế nhưng,hắn là anh Thiên Kình của cô, hình tượng của anh ấy ở trong lòng cô luôn như sạch sẽ vậy ,vĩ đại như vậy, anh ấy làm sao có thể cùng với tình nhân của Mạc Tư Tước làm chuyện đó chứ.
Thật sự là quá dơ bẩn !
Cô chạy như điên ra khỏi khách sạn, thậm chí không để ý người đi ngang qua đường dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát,cô biết mình hiện tại nhất định là rất nhếch nhác, chờ lúc ngừng lại,cô đặt tay lên trái tim thở hổn hển, trong lòng rối loạn giống như là lá cây tuôn rơi, thoáng cái liền mất đi phương hướng.
Di động trong túi đột nhiên vang lên,Ôn Hinh tiếp nhận,còn không kịp thương cảm liền khó khăn chạy đến quán bar địa ngục.
Kiều Lâm nói, Triển Dương uống rượu say không thấy được cô sẽ không chịu rời khỏi!
Khi Doãn Thiên Kình mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh chung quanh và cô gái bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn xuất hiện một chút tức giận, hắn dùng lực kéo cổ tay Giản Ny, nơi đó có một vết sẹo, đụng phải vẫn sẽ đau.
“Cô bày kế gạt tôi?” Doãn Thiên Kình chân mày cau lại, nhanh chóng xoay người xuống giường,giữa ung dung mang theo một tia hối hận. Hắn không nên mềm lòng,còn tính giúp cô ấy thế nhưng mà cô gái chết tiệt này lại hạ thuốc hắn.
“Thiên Kình, anh không có cự tuyệt tôi,anh là tự nguyện !” Giản Ny vén mái tóc xoăn trước ngực mê người, đi tới phía sau hắn ôm lấy hông của hắn, người đàn ông này bất luận lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, cho dù bị hạ thuốc ngay cả ở trên giường cũng rất dịu dàng.
So với Mạc Tư Tước cuồng dã và hung mãnh,cô thích người thứ hai hơn.
Doãn Thiên Kình im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy ngón tay của cô ra, trước khi rời đi đưa cho một tờ chi phiếu cho cô , ánh mắt xa lạ nhìn xuyên qua cô, “Giản Ny, cô tại sao trở nên hạ giá như vậy ?”
Cô bất chấp vò tờ chi phiếu kia trong tay, cô bị coi thường bởi vì muốn giúp người đàn ông lúc trước đã bỏ rơi mình.
Ôn Hinh đẩy ra đám người kia ra, nhìn xung quanh bốn phía phía quầy bar, Kiều Lâm mắt sắc phát hiện cô, sau đó kéo cổ họng hô to, “Hinh nhi, ở đây!”
Thần trí của Triển Dương đã mơ hồ,hai má dần hồng, sợi tóc dựng thẳng , trong tay cầm lấy chai rượu, quơ cánh tay qua lại vừa ném vừa la hét.
“Hinh nhi, vì sao không thích anh? Vì sao! TT_TT “
Sắc mặt Ôn Hinh cũng không tốt, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đoạt lại chai rượu trong tay hắn, sau đó cùng với Kiều Lâm kéo hắn đi ra ngoài.
“Không, không đi, tiếp tục uống,chỉ có say mới không nhớ đến em!” Triển Dương dường như là phản xạ có điều kiện đẩy Ôn Hinh ra, Kiều Lâm giơ tay đỡ lấy cô, lúc quay đầu lại nhìn thấy Triển Dương lảo đảo chạy tới gây sự ở sàn nhảy.
Lúc hai người đuổi theo, rượu văng khắp nơi, tiếng mắng vang lên, phía trước đã là một mảnh hỗn loạn…
Đám người rối rít tản ra, Triển Dương bị hai bảo vệ cường tráng giữ lại,người đàn ông đứng ở đối diện chính là Trì Hạo.