“Trong vòng 3 ngày,tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi!”
Lúc Ôn Hinh ý loạn tình mê là lúc cô chợt nhớ lại những gì đêm đó Mạc Tư Tước ở nhà họ Doãn đã nói với cô, thân thể không khống chế được run rẩy.
Thì ra cô chỉ là từ móng vuốt của người đàn ông kia nhảy qua móng vuốt của một người đàn ông khác mà thôi!
“Không, đừng đụng vào tôi…” Chỉ dựa vào một tia lý trí còn sót lại, Ôn Hinh giơ thẳng lên hai chân đá hắn, đáy mắt của Mạc Tư Tước đã màu đỏ do kìm nén dục vọng vô tận.
“Chớ phản kháng, hai bằng hữu của cô còn đang trong tay Trì Hạo, đêm nay cô đã định trước trốn không thoát…” Mạc Tư Tước một ngụm chiếm hữu nụ hoa trước ngực cô, Ôn Hinh đau, tóc dài màu đen trải ra ra giường màu trắng, một đôi mắt trong suốt kia đã rơi đầy nước mắt, làm cho Mạc Tư Tước có ý muốn tàn nhẫn chà đạp lên .
“Cầm thú, Mạc Tư Tước anh là người vô sỉ,anh và Trì Hạo là bạn có đúng không?” Ôn Hinh cánh tay quơ qua quơ lại trước mặt của hắn, Mạc Tư Tước dưới cơn nóng giận, cầm lấy cổ tay của cô đem cổ tay cô ấn lên trên đỉnh đầu.
“Ôn Hinh,cô không ngu ngốc cho nên đừng giãy giụa nữa,tôi cam đoan một hồi cô sẽ khóc cầu xin tôi…”
Tiếng nói của Mạc Tư Tước vừa dứt,thân người to lớn cúi xuống, không đợi cô chuẩn bị cho tốt, hắn nóng như lửa xông vào nơi mềm mại của cô, Ôn Hinh mở to hai mắt, ngay cả kêu một tiếng đau cũng kêu không được.
Một thóang kia khi hắn tiến vào, kèm theo tiếng động của đồng hồ kim cương bị rớt xuống, trong lòng Ôn Hinh có một khoảng trống rỗng, đó là quà do Doãn Thiên Kình tặng cho cô.
Trước mắt hiện ra hình ảnh Doãn Thiên Kình và Giản Ny, Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên trần truồng ,trong lòng Ôn Hinh co rút, móng tay tàn nhẫn kháp nhập vào vai của Mạc Tư Tước, tuyệt vọng lẩm bẩm, “Mang, mang bao…”
Bỏ qua giãy giụa của cô, mồ hôi Mạc Tư Tước vung xúông hắn nhanh chóng luật động , mỗi một lần đều đâm sâu như vậy, dùng sức như vậy, thời điểm hắn đang thỏa thích,cô đột nhiên co rút lại thân thể nhìn hắn van xin.
“Bẩn…” Ôn Hinh thấy hắn bất động, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn cô,cô chán ghét nhắm mắt lại tránh mặt hắn,tiếp theo đó có thứ gì đó trượt ra.
“Chê tôi bẩn sao?” Mạc Tư Tước lạnh lùng cười, hạ thân dùng sức thêm một chút xông mạnh vào, trừng phạt hôn lên môi cô thật mạnh, “Không mang theo, cho cô cũng bẩn như tôi!”
“Anh…” Ôn Hinh không nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ như vậy, mở mắt ra nhìn lại ánh mắt tràn đầy dục vọng đó,cô lại một lần nữa từ bỏ giãy giụa.
Ôn Hinh bị hắn dằn vặt chết đi sống lại,hiệu lực của thuốc trong cơ thể cô đã hết, thế nhưng Mạc Tư Tước vẫn không chịu buông tha cô, ở một phen kịch liệt giày xéo, Ôn Hinh cắn chặt môi, mồ hôi cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch đẩy ra hắn, “Đừng tiếp tục nữa…”
Mạc Tư Tước như đang khát máu liếm đi bọt nước trên mặt cô, một tay đột nhiên mơ hồ che lên ánh mắt của cô, ánh mắt của cô quá mức thuần khiết, có một lúc hắn cho là mình đang làm tội ác .
“Van xin anh,đừng tiếp tục nữa…” Thân thể Ôn Hinh đau, trái tim cũng rất đau, thân thể của cô căn bản không chịu được vận động kịch liệt của tình yêu như vậy.
“Tôi thích hơn nếu cô van xin tôi,tôi muốn cô…” Mạc Tư Tước hơi thở tà mị thổi nhập vào lỗ tai của cô, thân thể Ôn Hinh dính đầy mồ hôi của cả hai, thân thể đã trở nên không giống của cô .
“Gọi tên của tôi!” Mạc Tư Tước giống hổ săn mồi đặt ở trên người cô, lần đó ở bệnh viện, hắn ở bên trên cô một lần cho nên sẽ không đơn giản tin cô như vậy, bàn tay che ngực của Ôn Hinh bị hắn đẩy ra, hắn bắt đầu xoa lên chiếm hữu ngực cô, lúc này ngay cả sức lực để mắng hắn cũng không có.
“Mạc Tư Tước,tôi đau quá,anh buông tôi ra đi…”
Tiếng nói của Ôn Hinh vừa dứt, đã ngất.
“Ôn Hinh?” Mạc Tư Tước phát hiện thân thể cô lạnh băng,mới biết cô không phải đang giả vờ , hắn cuống quít ôm lấy cô, mặc quần áo liền xông ra ngoài.
Trên giường lớn, vết máu màu đỏ kia, nở rộ như là hoa hồng, xinh đẹp vô hạn…
“Còn Giản Ny thì sao?” Ôn Hinh kinh ngạc thốt ra,cô không có quên tối hôm qua ở khách sạn nhìn thấy một màn kia.
“Thì ra em đã thấy…” Doãn Thiên Kình hiểu rõ cười, hắn tại sao có thể đã quên tất cả mọi việc cũng do Mạc Tư Tước tỉ mỉ an bài chứ?
Ôn Hinh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, Doãn Thiên Kình dịu dàng nói với cô,chúng ta đính hôn đi!
“Hinh nhi, Giản Ny chỉ là quá khứ!Anh không phủ nhận giữa bọn anh có phát sinh quan hệ!”
“Em tin anh không?” Ý muốn phải bảo vệ cô trong cơ thể của Doãn Thiên Kình lại mạnh như vậy,cô nhỏ nhắn xinh xắn như thế, yếu đuối như thế, lại ngoan cường như thế,lại đẹp mê người…. như thế.
Hắn cho rằng tim của mình đã chết, lại không nghĩ rằng thì ra nó vẫn luôn là sống .
“Đem thân thể em giao cho anh, Hinh nhi, chúng ta đính hôn!” Doãn Thiên Kình dùng sức nắm bắt bả vai của cô, Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt anh ấy có vẻ quyết tâm,anh ấy đang nghiêm túc!
Doãn Thiên Kình nói được thì làm được,đêm đó đã đem Ôn Hinh mang về nhà họ Doãn,ngay lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện, tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía bọn họ.
Ôn Hinh có chút khiếp sợ,lòng bàn tay bị Doãn Thiên Kình nắm chặt ,cô toát ra mồ hôi lạnh.
Doãn Thiên Kỳ dường như phát hiện xảy ra điều gì, nhanh chóng đi đến chỗ cả hai, sau đó tách hai người bọn họ ra,cười vui vẻ.
“Anh cả, tại sao lại nghiêm túc như thế, có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố sao?” Doãn Thiên Kỳ nhìn về phía Doãn Thiên Kình sau đó lại là nhìn về phía Ôn Hinh, khuôn mặt tin xảo còn ửng hồng, khóe miệng có chút ứ động muốn nói mà không dám nói, vừa nhìn cũng biết là như con gái sắp lấy chồng.
“Anh hai,anh…” Ôn Hinh ngọ nguậy môi, vừa muốn mở miệng, Doãn Thiên Kình đã đẩy hắn ra lại lần nữa nắm tay Ôn Hinh đi tới trước mặt Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm, thành kính nói, “Cha, dì Tâm,con muốn đính hôn với Hinh nhi!”
Không đợi Doãn Chính Hào mở miệng, Ôn Tố Tâm liền kích động đứng lên, ánh mắt cẩn thận nhìn hai bàn tay nắm chặt với nhau.
“Không được!”
Ôn Hinh vốn cho là người đầu tiên phản đối sẽ là Doãn Chính Hào,cô lại không nghĩ rằng là Ôn Tố Tâm.
“Mẹ…” Ôn Hinh hai mắt trừng thật to thành khẩn nhìn bà, nhưng Ôn Tố Tâm không có chính diện đáp lại cô, giọng nói của bà sốt ruột nhìn thẳng vàoDoãn Thiên Kình nói, “Thiên Kình, Hinh nhi nhà của chúng tôi không xứng với con!”
Ôn Tố Tâm không phải là không biết,anh em Doãn Thiên Kình vẫn luôn đối với Ôn Hinh rất tốt,bà trước giờ vẫn một lòng một dạ muốn chăm sóc Doãn Vân Tuyên bởi vì quan tâm Vân Tuyên cho nên….với lại hai người đó không thể kết hôn…
“Con không ngại,con múôn cùng cô ấy ở cùng một chỗ!” Khi ánh mắt của Doãn Thiên Kình nhìn cô, trong lòng quý trọng kiên định , muốn cùng cô ở cùng một chỗ có thể ngay cả bản thân cũng thấy kỳ lạ .
“Vậy con thích cô ấy sao?” Doãn Chính Hào đột nhiên bình tĩnh mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn con trai của mình.
Doãn Thiên Kình nhìn không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lẽo, chỉ là nhẹ nhàng mà trả lời một chữ, “Dạ!”
Thích chỉ là một loại cảm giác,Ôn Hinh đối với hắn mà nóilà đặc biệt nhất, là quan trọng nhất!
” Em cũng không đồng ý!” Lúc mọi người im lặng là lúc phía sau lại vang lên một tiếng nói lanh lảnh.
Ôn Hinh và Doãn Thiên Kình đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Vân Tuyên kéo cánh tay một người đàn ông anh tuấn,dáng người cao lớn đang đi thẳng về phía bọn họ.
Bọn họ giống như hoàng tử và công chúa đang bước vào trong lâu đài, mang theo hào quang lóng lánh như một đôi do trời đất tạo nên, đứng đúng ở trước mặt Ôn Hinh cô chóng mặt một chút,cô thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Trong vòng 3 ngày,tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn nằm lên giường của tôi!”
Lúc Ôn Hinh ý loạn tình mê là lúc cô chợt nhớ lại những gì đêm đó Mạc Tư Tước ở nhà họ Doãn đã nói với cô, thân thể không khống chế được run rẩy.
Thì ra cô chỉ là từ móng vuốt của người đàn ông kia nhảy qua móng vuốt của một người đàn ông khác mà thôi!
“Không, đừng đụng vào tôi…” Chỉ dựa vào một tia lý trí còn sót lại, Ôn Hinh giơ thẳng lên hai chân đá hắn, đáy mắt của Mạc Tư Tước đã màu đỏ do kìm nén dục vọng vô tận.
“Chớ phản kháng, hai bằng hữu của cô còn đang trong tay Trì Hạo, đêm nay cô đã định trước trốn không thoát…” Mạc Tư Tước một ngụm chiếm hữu nụ hoa trước ngực cô, Ôn Hinh đau, tóc dài màu đen trải ra ra giường màu trắng, một đôi mắt trong suốt kia đã rơi đầy nước mắt, làm cho Mạc Tư Tước có ý muốn tàn nhẫn chà đạp lên .
“Cầm thú, Mạc Tư Tước anh là người vô sỉ,anh và Trì Hạo là bạn có đúng không?” Ôn Hinh cánh tay quơ qua quơ lại trước mặt của hắn, Mạc Tư Tước dưới cơn nóng giận, cầm lấy cổ tay của cô đem cổ tay cô ấn lên trên đỉnh đầu.
“Ôn Hinh,cô không ngu ngốc cho nên đừng giãy giụa nữa,tôi cam đoan một hồi cô sẽ khóc cầu xin tôi…”
Tiếng nói của Mạc Tư Tước vừa dứt,thân người to lớn cúi xuống, không đợi cô chuẩn bị cho tốt, hắn nóng như lửa xông vào nơi mềm mại của cô, Ôn Hinh mở to hai mắt, ngay cả kêu một tiếng đau cũng kêu không được.
Một thóang kia khi hắn tiến vào, kèm theo tiếng động của đồng hồ kim cương bị rớt xuống, trong lòng Ôn Hinh có một khoảng trống rỗng, đó là quà do Doãn Thiên Kình tặng cho cô.
Trước mắt hiện ra hình ảnh Doãn Thiên Kình và Giản Ny, Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên trần truồng ,trong lòng Ôn Hinh co rút, móng tay tàn nhẫn kháp nhập vào vai của Mạc Tư Tước, tuyệt vọng lẩm bẩm, “Mang, mang bao…”
Bỏ qua giãy giụa của cô, mồ hôi Mạc Tư Tước vung xúông hắn nhanh chóng luật động , mỗi một lần đều đâm sâu như vậy, dùng sức như vậy, thời điểm hắn đang thỏa thích,cô đột nhiên co rút lại thân thể nhìn hắn van xin.
“Bẩn…” Ôn Hinh thấy hắn bất động, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn cô,cô chán ghét nhắm mắt lại tránh mặt hắn,tiếp theo đó có thứ gì đó trượt ra.
“Chê tôi bẩn sao?” Mạc Tư Tước lạnh lùng cười, hạ thân dùng sức thêm một chút xông mạnh vào, trừng phạt hôn lên môi cô thật mạnh, “Không mang theo, cho cô cũng bẩn như tôi!”
“Anh…” Ôn Hinh không nghĩ tới hắn sẽ vô sỉ như vậy, mở mắt ra nhìn lại ánh mắt tràn đầy dục vọng đó,cô lại một lần nữa từ bỏ giãy giụa.
Ôn Hinh bị hắn dằn vặt chết đi sống lại,hiệu lực của thuốc trong cơ thể cô đã hết, thế nhưng Mạc Tư Tước vẫn không chịu buông tha cô, ở một phen kịch liệt giày xéo, Ôn Hinh cắn chặt môi, mồ hôi cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch đẩy ra hắn, “Đừng tiếp tục nữa…”
Mạc Tư Tước như đang khát máu liếm đi bọt nước trên mặt cô, một tay đột nhiên mơ hồ che lên ánh mắt của cô, ánh mắt của cô quá mức thuần khiết, có một lúc hắn cho là mình đang làm tội ác .
“Van xin anh,đừng tiếp tục nữa…” Thân thể Ôn Hinh đau, trái tim cũng rất đau, thân thể của cô căn bản không chịu được vận động kịch liệt của tình yêu như vậy.
“Tôi thích hơn nếu cô van xin tôi,tôi muốn cô…” Mạc Tư Tước hơi thở tà mị thổi nhập vào lỗ tai của cô, thân thể Ôn Hinh dính đầy mồ hôi của cả hai, thân thể đã trở nên không giống của cô .
“Gọi tên của tôi!” Mạc Tư Tước giống hổ săn mồi đặt ở trên người cô, lần đó ở bệnh viện, hắn ở bên trên cô một lần cho nên sẽ không đơn giản tin cô như vậy, bàn tay che ngực của Ôn Hinh bị hắn đẩy ra, hắn bắt đầu xoa lên chiếm hữu ngực cô, lúc này ngay cả sức lực để mắng hắn cũng không có.
“Mạc Tư Tước,tôi đau quá,anh buông tôi ra đi…”
Tiếng nói của Ôn Hinh vừa dứt, đã ngất.
“Ôn Hinh?” Mạc Tư Tước phát hiện thân thể cô lạnh băng,mới biết cô không phải đang giả vờ , hắn cuống quít ôm lấy cô, mặc quần áo liền xông ra ngoài.
Trên giường lớn, vết máu màu đỏ kia, nở rộ như là hoa hồng, xinh đẹp vô hạn…