Lúc Mạc Sâm tới bệnh viện phát hiện Mạc Tư Tước đang đứng ở một nơi rộng rãi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trên áo sơ mi trắng còn dính nhạt nhẽo vài vết máu, hắn dừng lại vài giây sau đó đi tới bên cạnh hắn, “Thái tử, đã báo cho người đó…”
“Ừ…” Mạc Tư Tước nhàn nhạt lên tiếng, sau đó chán chường xoa lên đầu tóc,có chút phiền não xoay người qua,giọng không được tốt lắm nói nói, “Đi thôi!”
“Không tới xem Ôn tiểu thư sao?” Mạc Sâm nhìn ra được hắn do dự, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Sắc mặt của Mạc Tư Tước càng u ám, hắn hung hăng trừng Mạc Sâm một cái, sau đó đi xuống lầu trước.
Hắn mới vừa đi ra bệnh viện, phía trước một thân ảnh cao to vội vàng về phía hắn, khóe miệng của Mạc Tư Tước nhếch lên nụ cười thắng lợi, cứ như vậy cùng với hắn gặp thoáng qua.
Bác sĩ nói,giác mạc của tim bẩm sinh bị hao tổn,trong y học chưa có cách trữa trị hay phẩu thuật cho căn bệnh này, nói cách khác kiếp này cô không thể có một trái tim hoàn hảo như người bình thường.
Có một khắc Mạc Tư Tước cảm thấy hối hận …
Tối hôm qua khi cô ở dưới thân uyển chuyển hầu hạ hắn,cô đau, cô cầu xin nhưng hắn khống chế không được chính mình!
Ôn Hinh!Đây là kiếp nạn của cô!
“Hinh nhi!” Doãn Thiên Kình rất nhanh chạy ào vào phòng bệnh, nhìn người thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người đang nằm trên giường kia, lại một lần nữa cảm nhận được trong lòng rất đau.
Đôi mi thanh tú nhíu lại cho dù là đang ngủ cũng là bất an nhíu lại.
Trong nháy mắt tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chật chặt tay của hắn.
Ôn Hinh mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Doãn Thiên Kình trước mặt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tay cô còn bị hắn nắm trong tay, Ôn Hinh kinh ngạc vội vã từ trong tay hắn rút tay của mình ra,tròng mắt to tươi đẹp giăng đầy mây đen u ám.
“Không có việc gì , Hinh nhi, có anh ở đây!” Doãn Thiên Kình không để ý kiêng kỵ của cô, trực tiếp tiến đến ôm lấy cô, thân thể của cô còn rất yếu, trong mắt của hắn xẹt qua vẻ lạ lùng, bàn tay mạnh mẽ đã chiếm lưng thon của cô, có chút buồn phiền trách móc, “Vì sao không nói cho anh biết em có bệnh tim?”
Từ ngày Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào trở đi, hắn biết tất cả tin tức của cô trong năm năm nhưng lại không biết tin tức quan trọng nhất.
“Đừng nói cho mẹ em biết,em không sao !” Ôn Hinh yên tĩnh dựa trong lòng của hắn, lòng ngực của hắn rắn chắc như thế, ấm áp như thế, như là mạnh mẽ có thể tránh gió làm cho cô khó có thể phòng bị.
“Ôn Hinh, em là đồ ngốc vì sao ngay cả dì Tâm cũng không biết…” Doãn Thiên Kình nhận không ra trong lòng xẹt qua một vết thương là bởi vì cô hay là bởi vì hắn…
Ôn Hinh cứ để yên cho hắn ôm, đến khi Doãn Thiên Kình cảm giác được trước ngực một mảnh ẩm ướt,cô cúi đầu chôn ở bả vai hắn,cô lúc này cực kỳ giống như một đóa hoa bị gió mưa trùi dập lẻ loi,trái tim hắn từ từ đau,đầu ngón tay khẽ vuốt lên mặt cô, sau đó nâng lên mặt của cô lên, Ôn Hinh tránh nhìn mặt hắn.
“Anh cả,em rất khó chịu…”Móng tay của Ôn Hinh áp chặt vào lòng ngực của hắn,cô lần đầu tiên ở trước mặt người khác không kiêng nể gì cả khóc lớn, thế nhưng chính cô cũng chia không rõ ràng là do yêu thương hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Trong lòng cô có một chổ trống, hiện tại càng không hoàn chỉnh .
“Anh biết,tất cả anh đều biết…” Doãn Thiên Kình thương tiếc hôn mái tóc của cô, đem cô ôm chặt vào trong lòng, “Sau này có anh bảo vệ em, Hinh nhi…”
Doãn Thiên Kình nhắm mắt lại lúc mở mắt đã nói ra một quyết định trọng yếu.
“Chúng ta đính hôn đi!”
Bọn họ giống như hoàng tử và công chúa đang bước vào trong lâu đài, mang theo hào quang lóng lánh, như một đôi do trời đất tạo nên, đứng đúng ở trước mặt Ôn Hinh, cô chóng mặt một chút thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến,cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
Ánh mắt cực nóng kia như mang theo tức giận muốn thiêu đốt người cô, từ đỉnh đầu phía trên truyền đến, Ôn Hinh chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Doãn Thiên Kình, chân mới có thể đứng vững.
“Chỉ có một mình cô ấy cũng muốn gả nhà họ Doãn của chúng ta sao?”
“Cô ta xứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh lại,từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh.
“Doãn Vân Tuyên,em câm miệng cho anh! Việc này không tới phiên em phản đối!” Doãn Thiên Kình hét to một tiếng, Doãn Vân Tuyên ghen ghét trừng mắt liếc Ôn Hinh một cái, sau đó lại nghe hắn tiếp tục nói, “Anh không phải đến trưng cầu ý kiến của các em, chỉ là muốn thông báo các em một tiếng thôi!”
Doãn Chính Hào không nói được một lời nhưng nhìn ra được vẻ mặt ông rất tức giận, ngón tay nắm chặt cái chén, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Hinh.
“Hinh nhi, chúng ta đi…” Doãn Thiên Kình thản nhiên đem Ôn Hinh kéo ra phía sau, sau đó đi về phía Ôn Tố Tâm cúi đầu một cái, không để ý mọi người phản đối liền kéo Ôn Hinh rời khỏi nơi đây.
Lúc đi ra một khoảng cổ tay kia của cô bị một người khác kéo lại,cô thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ra sức mạnh kia đến từ đâu.
Vẻ mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước không có một chút biểu tình, thậm chí là không thèm nhìn cô một cái, mà là lướt qua người đối diện với Doãn Thiên Kình.
“Buông tay!” Hai người đàn ông đồng thời mở miệng,ai cũng không có buông tay.
Con ngươi màu lam tối sầm,chợt lóe lên độ cong sắc bén nhìn lại giống như ngọn núi đang bắn ra tia lửa, nếu không cẩn thật sẽ lan đến đến người đứng ở chính giữa kia.
“Hinh nhi, em vào trong xe trước đi!” Doãn Thiên Kình là người buông lỏng tay trước, Mạc Tư Tước nhíu mày sau đó cũng buông tay cô.
Ôn Hinh nhìn thấy giữa hai người có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhận được ý của Doãn Thiên Kình,cô nghe theo ngồi vào trong xe.
Trong đình viện, gió đêm phơ phất vắng vẻ không tiếng động, hai người đứng đối diện .
“Đính hôn? Anh và cô ta sao?” Mạc Tư Tước một tay cắm ở trong túi quần khinh thường nhìn về phía Doãn Thiên Kình, chỉ thấy hắn hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh khởi như hận không thể lột da người đối diện.
“Mạc Tư Tước,ngươi đáng chết ——” Khuôn mắt của Doãn Thiên Kình đỏ lên, nhào tới trước mặt Mạc Tư Tước dùng sức đập bể quá khứ.
Mạc Tư Tước bị tập kích nên lui về phía sau hai bước, một đấm cũng không có trốn.
Khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi, hắn tùy ý lấy tay lau đi,từ trong mắt của Doãn Thiên Kình khúc xạ ra , tất cả đối với hắn đều là hận ý “Nếu như cậu có thể thuận lợi tổ chức lễ đính hôn,tôi nhất định sẽ…”Con ngươi xinh đẹp Mạc Tư Tước màu lam chuyển động, hơi thở chậm rãi hướng tới gần hắn, “Chúc mừng cậu!”
Hắn cười phóng đảng,nụ cười chướng tai gai mắt chiếu thẳng vào Doãn Thiên Kình, hắn nhìn thấy một người đàn ông khát máu đi một bước về phía hắn,quần áo màu đen, dung nhập ở trong đêm tối, chỉ một đôi mắt làm người ta rùng mình.
Một đấm này hắn không có đánh trả.
“Nhớ kỹ, tôi chỉ cho cậu lúc này thôi!” Ánh mắt Mạc Tư Tước thâm thúy có ý đồ khác.
“Tôi sẽ không sẽ cho anh có cơ hội tới gần Hinh nhi !” Ánh mắt của Doãn Thiên Kình lạnh lẽo nói, “Mạc Tư Tước, từ hôm nay trở đi cô ta chính là của tôi !”
“Ừm… Vậy cậu tốt nhất nên giữ chặt cô ta!”
Cánh môi Mạc Tư Tước vén khởi, mỉm cười, một tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, “A,tôi đã quên nói cho anh biết một việc…”
“Thân thể của cô ấy thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho tôi xung động muốn được nếm thử lần thứ hai!”
Nói xong, hắn tùy tiện cười.