“Còn Giản Ny thì sao?” Ôn Hinh kinh ngạc thốt ra,cô không có quên tối hôm qua ở khách sạn nhìn thấy một màn kia.
“Thì ra em đã thấy…” Doãn Thiên Kình hiểu rõ cười, hắn tại sao có thể đã quên tất cả mọi việc cũng do Mạc Tư Tước tỉ mỉ an bài chứ?
Ôn Hinh cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế, Doãn Thiên Kình dịu dàng nói với cô,chúng ta đính hôn đi!
“Hinh nhi, Giản Ny chỉ là quá khứ!Anh không phủ nhận giữa bọn anh có phát sinh quan hệ!”
“Em tin anh không?” Ý muốn phải bảo vệ cô trong cơ thể của Doãn Thiên Kình lại mạnh như vậy,cô nhỏ nhắn xinh xắn như thế, yếu đuối như thế, lại ngoan cường như thế,lại đẹp mê người…. như thế.
Hắn cho rằng tim của mình đã chết, lại không nghĩ rằng thì ra nó vẫn luôn là sống .
“Đem thân thể em giao cho anh, Hinh nhi, chúng ta đính hôn!” Doãn Thiên Kình dùng sức nắm bắt bả vai của cô, Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt anh ấy có vẻ quyết tâm,anh ấy đang nghiêm túc!
Doãn Thiên Kình nói được thì làm được,đêm đó đã đem Ôn Hinh mang về nhà họ Doãn,ngay lúc hai người bọn họ cùng xuất hiện, tất cả mọi người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía bọn họ.
Ôn Hinh có chút khiếp sợ,lòng bàn tay bị Doãn Thiên Kình nắm chặt ,cô toát ra mồ hôi lạnh.
Doãn Thiên Kỳ dường như phát hiện xảy ra điều gì, nhanh chóng đi đến chỗ cả hai, sau đó tách hai người bọn họ ra,cười vui vẻ.
“Anh cả, tại sao lại nghiêm túc như thế, có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố sao?” Doãn Thiên Kỳ nhìn về phía Doãn Thiên Kình sau đó lại là nhìn về phía Ôn Hinh, khuôn mặt tin xảo còn ửng hồng, khóe miệng có chút ứ động muốn nói mà không dám nói, vừa nhìn cũng biết là như con gái sắp lấy chồng.
“Anh hai,anh…” Ôn Hinh ngọ nguậy môi, vừa muốn mở miệng, Doãn Thiên Kình đã đẩy hắn ra lại lần nữa nắm tay Ôn Hinh đi tới trước mặt Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm, thành kính nói, “Cha, dì Tâm,con muốn đính hôn với Hinh nhi!”
Không đợi Doãn Chính Hào mở miệng, Ôn Tố Tâm liền kích động đứng lên, ánh mắt cẩn thận nhìn hai bàn tay nắm chặt với nhau.
“Không được!”
Ôn Hinh vốn cho là người đầu tiên phản đối sẽ là Doãn Chính Hào,cô lại không nghĩ rằng là Ôn Tố Tâm.
“Mẹ…” Ôn Hinh hai mắt trừng thật to thành khẩn nhìn bà, nhưng Ôn Tố Tâm không có chính diện đáp lại cô, giọng nói của bà sốt ruột nhìn thẳng vàoDoãn Thiên Kình nói, “Thiên Kình, Hinh nhi nhà của chúng tôi không xứng với con!”
Ôn Tố Tâm không phải là không biết,anh em Doãn Thiên Kình vẫn luôn đối với Ôn Hinh rất tốt,bà trước giờ vẫn một lòng một dạ muốn chăm sóc Doãn Vân Tuyên bởi vì quan tâm Vân Tuyên cho nên….với lại hai người đó không thể kết hôn…
“Con không ngại,con múôn cùng cô ấy ở cùng một chỗ!” Khi ánh mắt của Doãn Thiên Kình nhìn cô, trong lòng quý trọng kiên định , muốn cùng cô ở cùng một chỗ có thể ngay cả bản thân cũng thấy kỳ lạ .
“Vậy con thích cô ấy sao?” Doãn Chính Hào đột nhiên bình tĩnh mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn con trai của mình.
Doãn Thiên Kình nhìn không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lẽo, chỉ là nhẹ nhàng mà trả lời một chữ, “Dạ!”
Thích chỉ là một loại cảm giác,Ôn Hinh đối với hắn mà nóilà đặc biệt nhất, là quan trọng nhất!
” Em cũng không đồng ý!” Lúc mọi người im lặng là lúc phía sau lại vang lên một tiếng nói lanh lảnh.
Ôn Hinh và Doãn Thiên Kình đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Vân Tuyên kéo cánh tay một người đàn ông anh tuấn,dáng người cao lớn đang đi thẳng về phía bọn họ.
Bọn họ giống như hoàng tử và công chúa đang bước vào trong lâu đài, mang theo hào quang lóng lánh như một đôi do trời đất tạo nên, đứng đúng ở trước mặt Ôn Hinh cô chóng mặt một chút,cô thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
“Đồ khốn!” Doãn Thiên Kình vun cao cánh tay phải nhanh chóng hướng về phía Mạc Tư Tước, hắn nhanh nhẹn bắt được cánh tay của người đó dùng sức đẩy ra, Doãn Thiên Kình bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn đẩy ra ngoài, hắn lại xông lên trước đến xốc lên cổ áo của hắn.
“Anh cả,anh làm gì thế?” Doãn Vân Tuyên chạy đến liền nhìn thấy hình ảnh hai người đàn ông đang vung tay,cô vội vã chạy đến phía sau Mạc Tư Tước, lôi kéo cánh tay hắn, không hiểu nhìn bọn họ.
“Mau buông tay…” Doãn Vân Tuyên đứng ở chính giữa hai người,con ngươi của Doãn Thiên Kình đau khổ vô hạn, sau đó buông tay xuống ra, xoay người đi đến chiếc xe thể thao cách đó không xa.
“Tước,anh bị thương thế nào, có đau hay không?”
Phía sau, Doãn Vân Tuyên đang lòng kiễng đầu ngón chân, ngón tay đụng lên khóe môi của hắn, Mạc Tư Tước nhìn chiếc xe thể thao màu trắng rời khỏi, llạnh lẽo hất cánh tay của Doãn Vân Tuyên ra, cũng không quay đầu lại lái xe rời khỏi nhà họ Doãn.
Sau khi Ôn Hinh về trường học, Kiều Lâm cũng đã đã trở về,cô ta lo lắng cả đêm nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của Ôn Hinh xuất hiện, vẻ mặt cô áy náy nhìn cô bạn, “Hinh nhi,cậu không sao chứ? Tại sao sắc mặt kém như vậy?”
Ôn Hinh lắc đầu, cả người cũng không có lực ngã xuống trên giường, sau đó thuận miệng hỏi, “Cậu trở về lúc nào? Triển Dương đâu?”
“Cậu không biết sao tối hôm qua cái tên Trì Hạo căn bản không thả người, sau đó hắn muốn đánh nhau a…”
Ôn Hinh kinh ngạc, vội vã từ trên giường nhảy xuống, khẩn trương nhìn cô.
“May là sau đó Doãn Thiên Kỳ xuất hiện, hắn đã cứu chúng ta, sau đó còn cùng đánh nhau với Trì Hạo!”
Ôn Hinh thổn thức, lúc này mới nghĩ đến vết thương trên mặt của Doãn Thiên Kỳ, nguyên nhân thì ra là như vậy.
“Triển Dương bị thương không nhẹ,được đưa vào bệnh viện nhưng không có gì vấn đề lớn còn cậu không cần lo lắng!” Kiều Lâm sau đó lại bổ sung, Ôn Hinh gật đầu, Doãn Thiên Kỳ và Triển Dương quan hệ nhất định rất tốt, hắn tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.
Chỉ là trong lòng cô oán hận đối với Mạc Tư Tước lại càng lớn, hắn dám nói mà không giữ lời!
Ôn Hinh nhìn cổ tay của mình, nhớ tới tối hôm qua bị Mạc Tư Tước siết chặt đến nổi rớt cả đồng hồ ra, trong lòng hơi đau,cô còn có thể lấy được trở về sao?
Mạc Tư Tước dừng xe ở trước của trường học, Ôn Hinh đang chuẩn bị đi vào bệnh viện thăm Triển Dương, phong cách xe thể thao của hắn dừng lại lập tức làm cho người khác chú ý.
Ôn Hinh không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn xuất hiện ở ở đây, trước kia là bởi vì Trần Tư Dao, bây giờ là bởi vì… Doãn Vân Tuyên sao?
Không nhìn hắn nữa,cô sợ chính mình sẽ nhịn không được muốn đánh hắn, Ôn Hinh cảm thấy sự khó thở,cô tránh đi đường vòng, rất xa liền thấy được Doãn Vân Tuyên một thân váy thục nữ vui vẻ đi tới bên cạnh hắn.
Đầu của Triển Dương bị thương, mặt mày hốc hác, lúc nhìn thấy Ôn Hinh xuất hiện tinh thần hắn lập tức phấn khởi, Ôn Hinh chỉ dừng lại một chút liền đi ra, bởi vì cô phát hiện ánh mắt cha mẹ của Triển Dương nhìn của cô rất là… Hà khắc.
“Cậu dưỡng thương thật tốt, hôm khác mình sẽ trở lại thăm cậu!” Triển Dương còn muốn hỏi cô tối hôm qua bị Mạc Tư Tước mang đi sau đó xảy ra chuyện gì, Ôn Hinh đã bỏ trốn mất dạng.
Ra khỏi bệnh viện,cô chưa có trở về trường học, mà là đến quán bar kia, đến gian phòng kia,trên giường còn có một vết máu đỏ tươi, không có ai dám động tới bởi vì đây là do hoàng thái tử căn dặn .
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Ôn Hinh từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy ở đây còn đầy rẫy mùi vị kích tình đáng ghét.
“Làm sao không có nhỉ?” Ôn Hinh ngồi xổm đầu giường và phía trước cửa sổ tỉ mỉ tìm kiếm,cũng không thấy một bóng người đang đứng bên ngoài.
“Cô đang tìm cái này sao?” Ngay lúc Ôn Hinh định từ bỏ,cô xoay người, thiếu chút nữa đụng vào thân ảnh cao to phía sau.