Bọn họ giống như hoàng tử và công chúa đang bước vào trong lâu đài, mang theo hào quang lóng lánh, như một đôi do trời đất tạo nên, đứng đúng ở trước mặt Ôn Hinh, cô chóng mặt một chút thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến,cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
Ánh mắt cực nóng kia như mang theo tức giận muốn thiêu đốt người cô, từ đỉnh đầu phía trên truyền đến, Ôn Hinh chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Doãn Thiên Kình, chân mới có thể đứng vững.
“Chỉ có một mình cô ấy cũng muốn gả nhà họ Doãn của chúng ta sao?”
“Cô ta xứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh lại,từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh.
“Doãn Vân Tuyên,em câm miệng cho anh! Việc này không tới phiên em phản đối!” Doãn Thiên Kình hét to một tiếng, Doãn Vân Tuyên ghen ghét trừng mắt liếc Ôn Hinh một cái, sau đó lại nghe hắn tiếp tục nói, “Anh không phải đến trưng cầu ý kiến của các em, chỉ là muốn thông báo các em một tiếng thôi!”
Doãn Chính Hào không nói được một lời nhưng nhìn ra được vẻ mặt ông rất tức giận, ngón tay nắm chặt cái chén, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Hinh.
“Hinh nhi, chúng ta đi…” Doãn Thiên Kình thản nhiên đem Ôn Hinh kéo ra phía sau, sau đó đi về phía Ôn Tố Tâm cúi đầu một cái, không để ý mọi người phản đối liền kéo Ôn Hinh rời khỏi nơi đây.
Lúc đi ra một khoảng cổ tay kia của cô bị một người khác kéo lại,cô thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ra sức mạnh kia đến từ đâu.
Vẻ mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước không có một chút biểu tình, thậm chí là không thèm nhìn cô một cái, mà là lướt qua người đối diện với Doãn Thiên Kình.
“Buông tay!” Hai người đàn ông đồng thời mở miệng,ai cũng không có buông tay.
Con ngươi màu lam tối sầm,chợt lóe lên độ cong sắc bén nhìn lại giống như ngọn núi đang bắn ra tia lửa, nếu không cẩn thật sẽ lan đến đến người đứng ở chính giữa kia.
“Hinh nhi, em vào trong xe trước đi!” Doãn Thiên Kình là người buông lỏng tay trước, Mạc Tư Tước nhíu mày sau đó cũng buông tay cô.
Ôn Hinh nhìn thấy giữa hai người có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhận được ý của Doãn Thiên Kình,cô nghe theo ngồi vào trong xe.
Trong đình viện, gió đêm phơ phất vắng vẻ không tiếng động, hai người đứng đối diện .
“Đính hôn? Anh và cô ta sao?” Mạc Tư Tước một tay cắm ở trong túi quần khinh thường nhìn về phía Doãn Thiên Kình, chỉ thấy hắn hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh khởi như hận không thể lột da người đối diện.
“Mạc Tư Tước,ngươi đáng chết ——” Khuôn mắt của Doãn Thiên Kình đỏ lên, nhào tới trước mặt Mạc Tư Tước dùng sức đập bể quá khứ.
Mạc Tư Tước bị tập kích nên lui về phía sau hai bước, một đấm cũng không có trốn.
Khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi, hắn tùy ý lấy tay lau đi,từ trong mắt của Doãn Thiên Kình khúc xạ ra , tất cả đối với hắn đều là hận ý “Nếu như cậu có thể thuận lợi tổ chức lễ đính hôn,tôi nhất định sẽ…”Con ngươi xinh đẹp Mạc Tư Tước màu lam chuyển động, hơi thở chậm rãi hướng tới gần hắn, “Chúc mừng cậu!”
Hắn cười phóng đảng,nụ cười chướng tai gai mắt chiếu thẳng vào Doãn Thiên Kình, hắn nhìn thấy một người đàn ông khát máu đi một bước về phía hắn,quần áo màu đen, dung nhập ở trong đêm tối, chỉ một đôi mắt làm người ta rùng mình.
Một đấm này hắn không có đánh trả.
“Nhớ kỹ, tôi chỉ cho cậu lúc này thôi!” Ánh mắt Mạc Tư Tước thâm thúy có ý đồ khác.
“Tôi sẽ không sẽ cho anh có cơ hội tới gần Hinh nhi !” Ánh mắt của Doãn Thiên Kình lạnh lẽo nói, “Mạc Tư Tước, từ hôm nay trở đi cô ta chính là của tôi !”
“Ừm… Vậy cậu tốt nhất nên giữ chặt cô ta!”
Cánh môi Mạc Tư Tước vén khởi, mỉm cười, một tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, “A,tôi đã quên nói cho anh biết một việc…”
“Thân thể của cô ấy thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho tôi xung động muốn được nếm thử lần thứ hai!”
Nói xong, hắn tùy tiện cười.
Vật mà Mạc Tư Tước đang cầm trong tay kia chính là đồng hồ kim cương,hắn nửa cười nửa không nhìn cô.
Ôn Hinh thoáng cái đụng phải ngực của hắn, Mạc Tư Tước không đưa tay ra đỡ cô, mà là trừng mắt nhìn, giơ đồng hồ trong tay lên cao.
“Đưa cho tôi!” Hai mắt Ôn Hinh sáng ngời, nhảy dựng lên níu chặt cánh tay hắn, chỉ là hắn rất cao cánh tay lại giơ lên cao cố ý gây làm khó cô.
Ôn Hinh nhướng đầu ngón chân, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong ánh mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn cô như vậy so với tối hôm qua sinh động hơn.
“Mạc Tư Tước,anh đưa cho tôi…” Ôn Hinh quýnh lên, trực tiếp giẫm lên chân của hắn,hận không thể cao thêm một chút.
Trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi nước hoa dễ ngửi, Ôn Hinh ngửi được đó là mùi vị đặc biệt trên người hắn.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Ôn Hinh tức giận vô cùng,cố ý giẫm lên chân hắn một cái,lúc cô biết hắn cố ý làm khó dễ mình,cô thật muốn cắn chết hắn.
“Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô!” Vẻ mặt của Mạc Tư Tước cười vô cùng lưu manh,sau đó gương mặt tuấn tú cúi xuống gần mặt Ôn Hinh.
Ôn Hinh suy nghĩ một vài giây, thân thể lại một lần nữa phản bội ý thức,đôi môi đỏ mọng cong lên tính hôn lên cánh hoa của hắn.
Chẳng qua là lúc cô định hôn lên, Mạc Tư Tước đột nhiên đi qua một bên khuôn mặt tức giận.
Cánh tay rắn chắc của hắn giống như gồng sắt khóa chặt eo cô, eo cô mảnh khảnh trình giống như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.
“Ôn Hinh, một cái đồng hồ cũng đáng cho cô chiều tôi một cách miễn cưỡng sao?Chiếc đồng hồ này có phải là Doãn Thiên Kình tặng không ?”
Mạc Tư Tước giận giỗi, hắn thích chính là dã tính của cô là khoái cảm chinh phục của cô, chứ không phải muốn cô mờ mịt nghe theo.
Thế nhưng vì sao chiếm được cô, hắn vẫn thấy chưa đủ?
“Mắc mớ gì tới anh!” Ôn Hinh chạy xa khỏi hắn nhìn thấy Mạc Tư Tước nhíu mày, cô không biết hắn lại đang tức giận cái gì.
“Ôn Hinh, cô hôm qua mới lên giường với tôi, hôm nay muốn cùng người đàn ông khác đính hôn sao?”
Mạc Tư Tước dùng sức đẩy cô ra, một cước đá văng chướng ngại vật dưới chân,trong gian phòng nhất thời trở nên lộn xộn.
“Cô cho tôi là người chết sao?” Đáy mắt hắn lóe ra tia lửa nổi giận, giận không thể kiềm nén.
“Mạc Tư Tước,anh có thể cùng với Doãn Vân Tuyên lên giường,bây giờ lại tới ép buộc tôi…” Trong mắt Ôn Hinh không hề có sợ hãi, dũng cảm nhìn lên con ngươi thịnh nộ của hắn, bi thương hỏi lại , “Anh xem tôi là hạng người gì?”
“Ôn Hinh!” Mạc Tư Tước cười khẽ,vẻ mặt trỡ nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn vươn một ngón tay ở trước mặt cô quơ quơ, “Đừng vọng tưởng so với tôi, tôi muốn ai thì với người đó!”
Tay hắn vừa chuyển động đã nâng cằm của cô lên, da thịt của cô có thể so với tơ lụa thượng đẳng, khi hắn nằm ở trong lòng bàn tay hắn, thì mềm mại trơn lán!
Tròng mắt của Ôn Hinh quật cường không nhìn tới hắn.
“Đừng tìm hắn đính hôn…” Mạc Tư Tước không biết lúc nào đã đi tới phía sau của cô, tiếng nói mang theo từ tính thôi miên yêu cầu cô.”Tôi không cho……!”
Sau đó hắn tự đè nén mình , không cho phép, hắn không cho phép!
“Không!” Thân thể của Ôn Hinh giống như là bị quất roi,cô tỉnh táo đẩy hắn ra, ánh mắt trong suốt đáp trả hắn, “Tôi thích anh ấy,tôi thích anh Thiên Kình!”
Bởi vì cô nói thích kia, Mạc Tư Tước lại một lần nữa không khống chế được .
Trong tay hắn đang siết chặt cái đồng hồ, tối hôm qua bị hắn làm rớt bể, Mạc Sâm đem nó sửa lại thật tốt đưa đến trước mặt hắn bởi vì hắn biết Ôn Hinh sẽ vì nó mà đến tìm hắn, chỉ là hiện tại hắn lại một lần nữa đem nó quăng ra ngoài.
Ôn Hinh kinh hô một tiếng, lập tức chạy đến dưới sàn nhặt lên tiếp theo chạy ra ngoài cửa.
Ôn Hinh và Doãn Vân Tuyên chính diện đối mặt,cô vừa mới mở cừa liền thấy cô ta đứng ở trước mặt,cô tiến thoái lưỡng nan, Doãn Vân Tuyên đẩy cô ra nhìn về phía trong phòng, trên giường có một vết máu đỏ tươi.