Ôn Hinh không biết mình như thế nào trở về trường học , chỉ là Kiều Lâm một mực bên tai đòi quay về, cô bị Kiều Lâm kéo xuống xe,lúc đó Doãn Thiên Kỳ truyền đến một nụ hôn gió,rồi lái xe rời khỏi bọn họ .
“Ôn Hinh, tốc độ của cậu rất nhanh a, lúc nào thì đính hôn đây?”
“A?” Ôn Hinh quay đầu lại phía sau, một trận gió lạnh thổi qua,cô cảm thấy có chút lạnh vội che kín quần áo trên người, nhiều lần tự hỏi mình sau đó mới ném cho Kiều Lâm một câu bắt chước câu trả lời của bạn mình, “Mình cũng không biết, nghe theo ý anh cả thôi!”
“Được nha,gả vào nhà họ Doãn,cậu có thể đem Doãn Vân Tuyên giẫm nát dưới lòng bàn chân , sau đó mình đóan cô ta còn phải gọi cậu một tiếng chị dâu a…” vẻ mặt của Kiều Lâm vui sướng khi người gặp họa, còn lắc cánh tay của Ôn Hinh đi về phía ký túc xá.
Trong một đêm Ôn Hinh nhiều lần suy nghĩ,cô cho tới bây giờ cũng không biết trong lòng của Doãn Thiên Kình còn có một đoạn “Khắc cốt ghi tâm” như vậy.
Ngoại trừ khiếp sợ,cô còn có chút đau lòng, chỉ là cô càng muốn biết anh cả thích cô gái kia sao?
Doãn Thiên Kình đã có hai ngày chưa có trở về nhà họ Doãn ,Doãn Vân Tuyên lúc trở lại đã là hừng đông, Ôn Tố Tâm đã thấy hoàn hảo trở về, mới cảm thấy yên tâm.
“Dì Tâm,dì đang ở trong phòng con làm cái gì?” Doãn Vân Tuyên cởi giày cao gót dưới chân, vốn là đối với Ôn Tố Tâm có vài phần thiện cảm,cũng bởi vì Ôn Hinh và Mạc Tư Tước có quan hệ mà cô cảm thấy chán ghét.
Cô tại sao có thể quên, người đàn bà đã này đã thay thế vị trí mẹ của cô, hiện tại con gái của bà còn muốn cướp người đàn ông của cô,đúng là người mẹ như thế nào thì sinh ra người con thế đó!
“Con mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, mời dì đi ra ngoài!” Doãn Vân Tuyên đi chân trần giẫm nát thảm thượng, Ôn Tố Tâm vội vã thay cô tìm đôi dép, lại bị cô ta ghét bỏ đá văng ra, trực tiếp xốc chăn nằm lên trên giường.
“Còn nữa mong sau này dì không nên tùy tiện vào phòng của con!”
“Vân Tuyên,con làm sao vậy? Có phải uống rượu hay không?” Ôn Tố Tâm thấy vẻ mặt cô đỏ hồng, tha thiết để tay lên sờ trán của cô, Doãn Vân Tuyên một phen đẩy tay bà ta ra, không kiên nhẫn hướng bà quát, “Dì có thể để con yên tỉnh được không? Thật đúng là tự coi mình như mẹ người ta ! Có thời gian đi quản thì quản người con gái không biết xấu hổ của dì kìa,vừa dụ dỗ anh cả của tôi còn muốn dụ cả người đàn ông của tôi ,đúng là không biết xấu hổ!”
“Cái gì?” Ôn Tố Tâm bị cô đẩy ra ngoài hai bước, nghe không hiểu lời của cô, mơ hồ hỏi, “Hinh nhi làm sao vậy?”
“Cô ta không có tự trọng! Cô ta và Mạc Tư Tước đã lên giường , mẹ con các ngươi như nhau làm cho người ta buồn nôn, buồn nôn!”
Doãn Vân Tuyên hổn hển ngã ở trên giường, sắc mặt khó coi đuổi Ôn Tố Tâm đi ra ngoài, trong lòng càng tức giận.
Ngón tay thon dài báu chặt dưới ra giường, trong mắt có tia không cam lòng và giận giữ làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, Ôn Hinh làm sao có thể so sánh với cô, anh cả và Mạc Tư Tước đều để ý đến cô ta như vậy!
Dám cướp đàn ông với cô, cô sẽ không bỏ qua chuyện này dễ như vậy đâu!
Doãn Thiên Kỳ nhìn Doãn Chính Hào chống cằm, thật vất vả thuyết phục Doãn Thiên Kình trở lại, lại phát hiện vẻ mặt của cha so với lúc tuyên bố đính hôn càng nghiêm trọng hơn.
Thư phòng, Doãn Chính Hào đang đứng ngoài của sổ,lúc Doãn Thiên Kình đi vào ông trầm trọng mở miệng nói, “Con không thể cùng Ôn Hinh đính hôn!”
“Cha…” Cả người Doãn Thiên Kình đều mặc một bộ đồ trắng, tuấn nhã như vậy, ánh mắt phản bội nhìn hắn, “Cho dù cha và dì Tâm cùng phản đối,con vẫn muốn cùng Hinh nhi đính hôn!”
Vẻ mặt của Doãn Chính Hào đau xót,ông chậm rãi xoay người, sau đó đưa ra một xấp ảnh chụp ném tới trước mặt Doãn Thiên Kình, nhiều tấm rơi trên bàn, hình ảnh này đối với Doãn Thiên Kình mà nói lại quen thuộc.
Trong hình một nam một nữ trần truồng cuồn cuộn vào nhau, chính là Doãn Thiên Kình và Giản Ny
Một dòng điện kỳ diệu lập tức theo lòng bàn tay chảy đến trong lòng của hắn, Mạc Tư Tước cảm giác trái tim bị người khác trêu trọc, nổi lên một ý nghĩ nguy hiểm.
Hắn là lần đầu tiên có loại phản ứng kỳ quái này bởi vì có một cô gái đụng vào.
“Anh đã chiếm được tôi rồi, van xin anh thả tôi đi…” Ôn Hinh khẽ rũ mi mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết tràn ngập hèn mọn và cầu xin, Mạc Tư Tước cho là mình nghe lầm, Ôn Hinh kiêu ngạo như vậy, cho dù đêm đó cô ở dưới thân vừa khóc vừa kể lể cầu xin tha thứ, cũng là bởi vì thân thể cô không chịu nổi động tác mãnh liệt của hắn,mà bây giờ cô lại ở đây cầu hắn!
“Nếu như tôi nói, không được ——” Mạc Tư Tước nheo mắt, dưới chân vẫn giẫm lên chân ga, không có giảm tốc độ một chút,Ôn Hinh đang trầm tĩnh ở trong thế giới của mình cũng không chú ý tới lúc này rất nguy hiểm.
“Ôn Hinh, cô cho là tôi chiếm được cô một lần là đủ rồi sao?”
“Không đủ ——” môi mỏng của hắn phun ra lời nói u ám, Ôn Hinh chỉ cảm thấy mới xây dựng lên một thứ tình cảm, đã bị hắn tàn phá đi hết .
“Phải ở bên cạnh tôi, đến khi tôi cảm thấy chán …” tròng mắt của Mạc Tư Tước màu đỏ tươi,cố chấp ra mệnh lệnh .
Không hiểu rõ trong lòng hắn bị kích thích cái gì, hắn không chỉ một lần tự nói với mình bởi vì cô là người đàn bà mà Doãn Thiên Kình quan tâm nhất, vì thế hắn mới tốt với cô nhưng mặt khác đáy lòng có một giọng nói nói cho hắn biết, không phải như thế…
“Anh đừng mơ tưởng!” Ôn Hinh thoáng cái rút tay mình về, con ngươi nhìn hắn đầy tức giận,cô tại sao có thể quên, người đàn ông này không có nhân tính, hắn căn bản là ác ma!
“Ôn Hinh,tôi hỏi cô một lần cuối cùng,múôn ở cùng một chỗ với Doãn Thiên Kình hay là vẫn ở bên cạnh tôi?” Mạc Tư Tước cố gắng khắc chế kiêu ngạo đang tăng vọt trong cơ thể, ánh mắt sắc bén quét về phía cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch.
“Căn bản không cần chọn, tôi thích anh ấy,người đàn ông tôi yêu là Doãn Thiên Kình!”
Câu nói cuối cùng của Ôn Hinh còn chưa nói xong, thân thể bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, cô không có thắt dây an toàn bởi vì hắn đột nhiên giẫm phanh làm cô thiếu chút nữa đụng vào kiếng thủy tinh phía trước,cô không có quay đầu lại cảm thấy từ trên người hắn toát ra luồng khí đang rất tức giận.
Mạc Tư Tước không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô khiêu chiến phòng tuyến của hắn .
“Được, tốt lắm!” Mạc Tư Tước mở cửa ra, trực tiếp đẩy Ôn Hinh xuống xe,trên khuôn mặt tuấn tú u ám như hôm nay trời mưa xối xả, “Ôn Hinh,cô đừng hối hận!”
Lúc nãy ở nhà họ Doãn cô bị té ngã, chân Ôn Hinh mềm nhũn giờ lại bị Mạc Tư Tước đẩy ra ngoài liền trực tiếp ngã xúông mặt đất, hai cái tay chống trên mặt đất, bị hoa cắt rồi bị đá ven đường làm đau, Ôn Hinh tức giận xoa mấy cái rồi đứng lên, lúc này mới phát hiện Mạc Tư Tước đã lái xe đến một nơi vắng vẻ .
Đã là chạng vạng , Ôn Hinh nhìn trước sau bốn phía, thật dài nha giống như là không có điểm cuối chỉ có một mình cô đứng ở ven đường,khó khăn di chuyển từng bước.
Cô không khỏi nhớ tới lần đó ở ngoại ô chỗ đó không có người ở,Mạc Tư Tước bị tập kích một lần, trong lòng sợ hãi càng sâu, vừa rồi nhất thời chọc gận hắn,sớm biết thế thì cô đã nhìn rõ đường đi a….
Ôn Hinh càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, hôm nay đối với cô mà nói thực sự là xui xẻo , chân đau, bàn tay đau, gương mặt đau, thậm chí ngay cả trái tim cũng không quy luật quặn đau .
“Mạc Tư Tước, con mẹ nó ,thằng khốn! Không có phong độ… Nơi này là nơi nào a?” Ôn Hinh trên người chỉ mặc duy nhất một cái váy dây, hai cái tay ấn lên gương mặt che chổ sưng đỏ, cô thầm mắng Mạc Tư Tước vô số lần ở trong lòng, đột nhiên có một chiếc xe màu đỏ quay trở lại.