“Mẹ,mẹ tìm con sao?” Ôn Hinh đẩy cửa nhà kính dùng để trồng hoa ra, Ôn Tố Tâm đứng ở trong một nơi đầy Uất kim hương màu tím, cẩn thận tỉ mỉ tưới nước, hoa nở rất đẹp,từng đợt mùi thơm truyền đến,Ôn Hinh lại cảm thấy Ôn Tố Tâm đứng ở chỗ này cùng với một mảnh màu tím hoàn toàn hợp mắt.
Ngày đó rời khỏi nhà họ Dõan, sắc mặt Ôn Tố Tâm cũng không tốt, Ôn Hinh biết mục đích mẹ đến tìm cô thế nhưng cô có thể ích kỷ một lần hay không?
Ôn Tố Tâm nghe được giọng nói của cô, chậm rãi để ấm nước xuống,gương mặt ôn hòa không hé ra tình cảm gì, bà chờ Ôn Hinh đứng ở phía sau bà lúc đó bà lập tức giơ tay cho cô một cái tát,tiếp theo Ôn Hinh đột nhiên bị một lực mạnh đẩy xuống dưới ,cô trượt chân cả người đều ngã về phía chậu hoa, lòng bàn tay bị hoa cắt đứt, giống như có một cái khoang đâm vào làm tim cô truyền đến đau đớn.
Trái tim một trận co quắp,Ôn Hinh bụm mặt vẻ mặt bi thương nhìn mẹ,cô mở to đôi mắt không hiểu xảy ra chuyện gì,giương mắt nhìn mẹ của mình.
Từ trước cho đến giờ Ôn Tố Tâm không hề động tay đánh qua cô, Ôn Hinh rất muốn biết là vì cái gì có thể làm cho mẹ tức giận như vậy đến đối nỗi muốn đánh cô.
“Con tại sao có thể cùng với Mạc Tư Tước xảy ra quan hệ, như vậy không phải làm Vân Tuyên thất vọng sao?”
“Ôn Hinh, con quá làm mẹ thất vọng rồi!”
Lúc Ôn Tố Tâm ra tay một khắc kia cũng không do dự, chỉ là nhìn ánh mắt vô tội, trong lòng không đành lòng vẫn bị tức giận khác thay thế.
“Cô ấy là chị của con, không có chú Doãn con bây giờ còn có thể ngồi ở trong trường học sao,có cuộc sống như thế này sao?” vẻ mặt của Ôn Tố Tâm vô cùng đau đớn, thế nhưng Ôn Hinh phân không rõ, mẹ rốt cuộc là đang dạy cô hay là đang chỉ trích cô.
A, cô hiểu rồi thì ra bởi vì Doãn Vân Tuyên…
“Mẹ!Mẹ có hỏi qua có phải con tự nguyện hay không…” trong lòng bàn tay của Ôn Hinh bị hoa làm cho chảy máu,cô cắn răng nhịn đau chậm rãi trên mặt đất đứng lên, đôi mắt to oan ức ẩm ướt nhìn cô.
“Con mới là con ruột của mẹ mà!”
Không có giải thích, thậm chí cũng không muốn ở lại, Ôn Hinh lau nước mắt trên mặt khập khiễng đi ra ngoài, phía sau có một người mất đi màu sắc, buồn bã cúi thấp đầu xuống.
Ôn Tố Tâm đột nhiên ngậm miệng,bà cúi đầu nhìn bàn tay tê dại của mình đã đỏ lên,bà vừa rồi dùng lực mạnh như vậy đánh vào trên mặt cô, không biết là cô đau bao nhiêu….
“Tôi có phải đã làm sai hay không?” Bà nhìn lên trời thì thào hỏi.
Ôn Hinh một hơi chạy ra khỏi nhà họ Doãn,trong lòng chứa đầy hờn giận,cô chậm rãi điều hòa lại trái tim mà quên cả vết thương trên tay đang đau đớn, chẳng qua là cảm thấy không thở nổi.
Cô không rõ là bắt đầu từ khi nào thì Ôn Tố Tâm đã lựa chọn Doãn Vân Tuyên thay cho cô…
Ôn Hinh đi rất chậm, cho nên suốt đoạn đường xuống dốc cô cũng không phát hiện, phía sau có một chiếc Maybach màu đỏ vẫn theo sát cô, đợi đến ngã tư đường,cô vừa quay đầu liền thấy ngay cặp mắt màu lam mê hoặc lòng người kia.
Mạc Tư Tước theo nàng một đoạn đường, dự đóan bị cô phát hiện, mà lúc này hắn chỉ là đang đè lên cái kèn xe, liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ôn Hinh xoay người, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía hắn, cô không đợi hắn mở miệng liền lên xe của hắn.
Mạc Tư Tước mở cửa xe, Ôn Hinh ngồi lên xe, hắn liền giẫm hạ chân ga xe rất nhanh rời khỏi nơi đó.
Ôn Hinh hít sâu hai hơi, sau đó quay đầu lại, đột nhiên nắm chặt lấy tay của hắn, đáy mắt đau khổ còn có chút cầu xin, “Mạc Tư Tước,anh có thể buông tha tôi hay không?”
“Lên xe!” Mạc Tư Tước mở cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng…
Nếu như không phải phát hiện trên tay có vết máu chướng mắt kia, hắn thật muốn đem cô gái xấu xa làm hắn phiền lòng quăng ở chỗ này.
Thế nhưng,hắn phát hiện mình không đành lòng bởi vì khi cô nắm tay hắn lúc đó vết máu dính trên cánh tay phải của hắn , hắn mới biết được thì ra cô bị thương.
Ôn Hinh hít mũi một cái,trong con ngươi hiện lên kích động có vui mừng có,vội vã chạy vào ghế phụ ngồi xuống.
Dường như là sợ chọc giận hắn lần thứ hai,Ôn Hinh ngoan ngoãn ngậm miệng, một câu cũng không có nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, tôi thật muốn bóp chết cô…” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ biết điều của cô như vậy, trong lòng cơn tức không chỗ phát tiết, chỉ phải oán hận vỗ mạnh tay lái.
Mạc Tư Tước lái xe rất nhanh đến một nhà bệnh viện tư nhân, Ôn Hinh biết là bệnh viện lần trước hắn bị thương ở đó.
“A,anh đưa tôi tới nơi này làm gì? Tôi muốn về trường học!” Ôn Hinh để tay lên trên đầu gối,váy của cô rất ngắn dường như không thể che nổi vết thương trên đầu gối của mình, Mạc Tư Tước dừng xe liền đi ra ngoài, sau đó một cái cánh tay chống ở trên cửa xe hướng cô ngoắc ngón tay, “Nhanh lên một chút đi ra!”
Ôn Hinh kinh ngạc nhưng vẫn mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, chỉ là Mạc Tư Tước thân hình chợt cúi xuống, lúc một chân cô vừa đi ra, hắn đã ôm ngang kiểu công chúa đi vào bệnh viện.
Không có hẹn trước,thậm chí không cần đăng ký, Mạc Tư Tước ôm cô đến khoa chỉnh hình, lập tức có bác sĩ vì cô xử lý vết thương trên đùi và trên tay.
” Vết thương trong lòng bàn tay rất sâu,dù đã thanh lý qua nhưng có thể sẽ để lại sẹo…” Bác sĩ chuyên tâm từng động tác trong tay, sau đó nói với Mạc Tư Tước đang đứng ở một bên.
Ôn Hinh cười khổ một cái, mùi vị bị cắt tay thế nào cô rất rõ ràng,! Chỉ là vết thương lại do Ôn Tố Tâm thay cô gây ra .
Ôn Hinh giấu bàn tay xuống không múôn nghĩ tiếp, Mạc Tư Tước đứng ở sau lưng cô chú ý tới hành động nhỏ của cô, hắn nhíu nhíu mày không có mở miệng.
Từ trong bệnh viện đi ra, trời đã tối rồi, Mạc Tư Tước không nói một lời ôm cô lên xe,Ôn Hinh muốn cự tuyệt,một phút trước còn uy hiếp cô làm tình nhân của hắn, tại sao có thể đối với cô dịu dàng như thế?
Xe đi về phía đại học Thượng Phong, trên đường đi Mạc Tư Tước có dừng xe một lần, lúc trở lại trên tay có thêm một hộp sửa tươi và một phần món ăn cô yêu thích, động tác thô lỗ kín đáo đưa cho cô, sau đó tàn bạo cảnh cáo, “Bị thương thêm một lần nữa cho tôi xem!”
“Thân thể của cô, chỉ có một mình tôi mới có thể làm cho nó chảy máu!” Ôn Hinh trong lòng dâng lên một phần cảm kích cũng bởi vì hắn bổ sung thêm một câu mà tất cả tiêu tan thành mây khói.
Người bị thương là cô, hắn tức giận cái gì nha!
Lúc tới trường học, Mạc Tư Tước liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó đưa một ít thuốc của bác sĩ đưa cho Ôn Hinh, “Vết thương không nên đụng nước, một tuần sau tôi tới đón cô!”
Ôn Hinh không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, yên tĩnh xuống xe, Mạc Tư Tước thật nhanh lái xe rời đi.
Ôn Hinh đứng ở nơi đó nhìn đuôi xe màu đỏ biến mất, vừa muốn xoay người đã bị một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm hoảng sợ.
“Anh cả, anh tại sao ở chỗ này?” Thấy rõ mặt người sau, khóe miệng Ôn Hinh nhếch lên lộ vẻ sung sướng, Doãn Thiên Kình giang hai tay ra, Ôn Hinh thoáng cái bị hắn ôm vào trong lòng.
“Anh chờ em…” Doãn Thiên Kình sờ mái tóc của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to như sao, khóe miệng cũng cong lên tươi cười.
Trong lòng Ôn Hinh hoảng sợ,anh ấy ở chỗ này chờ cô,vậy anh ấy vừa rồi cũng có thể thấy được cô xúông xe của Mạc Tư Tước