Hắn là lần đầu tiên có loại phản ứng kỳ quái này bởi vì có một cô gái đụng vào.
“Anh đã chiếm được tôi rồi, van xin anh thả tôi đi…” Ôn Hinh khẽ rũ mi mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết tràn ngập hèn mọn và cầu xin, Mạc Tư Tước cho là mình nghe lầm, Ôn Hinh kiêu ngạo như vậy, cho dù đêm đó cô ở dưới thân vừa khóc vừa kể lể cầu xin tha thứ, cũng là bởi vì thân thể cô không chịu nổi động tác mãnh liệt của hắn,mà bây giờ cô lại ở đây cầu hắn!
“Nếu như tôi nói, không được ——” Mạc Tư Tước nheo mắt, dưới chân vẫn giẫm lên chân ga, không có giảm tốc độ một chút,Ôn Hinh đang trầm tĩnh ở trong thế giới của mình cũng không chú ý tới lúc này rất nguy hiểm.
“Ôn Hinh, cô cho là tôi chiếm được cô một lần là đủ rồi sao?”
“Không đủ ——” môi mỏng của hắn phun ra lời nói u ám, Ôn Hinh chỉ cảm thấy mới xây dựng lên một thứ tình cảm, đã bị hắn tàn phá đi hết .
“Phải ở bên cạnh tôi, đến khi tôi cảm thấy chán …” tròng mắt của Mạc Tư Tước màu đỏ tươi,cố chấp ra mệnh lệnh .
Không hiểu rõ trong lòng hắn bị kích thích cái gì, hắn không chỉ một lần tự nói với mình bởi vì cô là người đàn bà mà Doãn Thiên Kình quan tâm nhất, vì thế hắn mới tốt với cô nhưng mặt khác đáy lòng có một giọng nói nói cho hắn biết, không phải như thế…
“Anh đừng mơ tưởng!” Ôn Hinh thoáng cái rút tay mình về, con ngươi nhìn hắn đầy tức giận,cô tại sao có thể quên, người đàn ông này không có nhân tính, hắn căn bản là ác ma!
“Ôn Hinh,tôi hỏi cô một lần cuối cùng,múôn ở cùng một chỗ với Doãn Thiên Kình hay là vẫn ở bên cạnh tôi?” Mạc Tư Tước cố gắng khắc chế kiêu ngạo đang tăng vọt trong cơ thể, ánh mắt sắc bén quét về phía cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch.
“Căn bản không cần chọn, tôi thích anh ấy,người đàn ông tôi yêu là Doãn Thiên Kình!”
Câu nói cuối cùng của Ôn Hinh còn chưa nói xong, thân thể bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, cô không có thắt dây an toàn bởi vì hắn đột nhiên giẫm phanh làm cô thiếu chút nữa đụng vào kiếng thủy tinh phía trước,cô không có quay đầu lại cảm thấy từ trên người hắn toát ra luồng khí đang rất tức giận.
Mạc Tư Tước không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô khiêu chiến phòng tuyến của hắn .
“Được, tốt lắm!” Mạc Tư Tước mở cửa ra, trực tiếp đẩy Ôn Hinh xuống xe,trên khuôn mặt tuấn tú u ám như hôm nay trời mưa xối xả, “Ôn Hinh,cô đừng hối hận!”
Lúc nãy ở nhà họ Doãn cô bị té ngã, chân Ôn Hinh mềm nhũn giờ lại bị Mạc Tư Tước đẩy ra ngoài liền trực tiếp ngã xúông mặt đất, hai cái tay chống trên mặt đất, bị hoa cắt rồi bị đá ven đường làm đau, Ôn Hinh tức giận xoa mấy cái rồi đứng lên, lúc này mới phát hiện Mạc Tư Tước đã lái xe đến một nơi vắng vẻ .
Đã là chạng vạng , Ôn Hinh nhìn trước sau bốn phía, thật dài nha giống như là không có điểm cuối chỉ có một mình cô đứng ở ven đường,khó khăn di chuyển từng bước.
Cô không khỏi nhớ tới lần đó ở ngoại ô chỗ đó không có người ở,Mạc Tư Tước bị tập kích một lần, trong lòng sợ hãi càng sâu, vừa rồi nhất thời chọc gận hắn,sớm biết thế thì cô đã nhìn rõ đường đi a….
Ôn Hinh càng nghĩ càng cảm thấy oan ức, hôm nay đối với cô mà nói thực sự là xui xẻo , chân đau, bàn tay đau, gương mặt đau, thậm chí ngay cả trái tim cũng không quy luật quặn đau .
“Mạc Tư Tước, con mẹ nó ,thằng khốn! Không có phong độ… Nơi này là nơi nào a?” Ôn Hinh trên người chỉ mặc duy nhất một cái váy dây, hai cái tay ấn lên gương mặt che chổ sưng đỏ, cô thầm mắng Mạc Tư Tước vô số lần ở trong lòng, đột nhiên có một chiếc xe màu đỏ quay trở lại.