“Dì Tâm nói em đã trở về, tại sao lại đợi anh?” Doãn Thiên Kỳ đem cô kéo vào trong xe, sau đó chậm rãi lái tới phòng ăn gần trường học.
“A, không có chuyện gì,em không muốn quấy rầy anh!” Ôn Hinh rơi vào bất an đi theo phía sau Doãn Thiên Kình,trời đã tối, trong phòng ăn cũng không có nhiều người, Doãn Thiên Kình kéo ghế ra cho cô, vừa rồi lên xe hắn liền chú ý tới vết thương trên đùi cô.
Hắn đang đợi cô mở miệng trước!
“Hinh Nhi,em phải nhớ kỹ anh sẽ là anh là chồng tương lai của em, có chuyện gì nhớ phải nói với anh, biết không?” Doãn Thiên Kình ở ngồi xuống bên người cô, bàn tay to lớn ấm áp đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, trong mắt có chút yêu thương, “Tại sao bị thương thế kia ?”
“Em không cẩn thận vấp ngã…” Ôn Hinh nhìn ánh mắt thâm tình, mùi vị trên người hắn làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Doãn Thiên Kình vén tóc trên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên, hắn không thích miễn cưỡng cô cho dù hắn biết cô nói dối.
“Đã gặp Mạc Tư Tước sao?” Một lúc lâu, món ăn được bưng tới, Doãn Thiên Kình một vì cô chia thức ăn, một bên thờ ơ hỏi.
Ôn Hinh không nói, chỉ là gật đầu. Sau đó, môi cô co giật muốn giải thích cái gì, nhìn dáng vẻ thờ ơ của Doãn Thiên Kình cô lại trầm mặc.
Cô ăn rất ít, trước đó có uống qua một ly sữa tươi,trong bụng ấm áp , mà cô không biết là bởi vì hành động vô tâm của Mạc Tư Tước hay là bởi vì Doãn Thiên Kình xuất hiện.
Đã dần bắt đầu vào mùa thu, Doãn Thiên Kình nắm tay Ôn Hinh đi ra khỏi phòng ăn, xe của hắn liền dừng ở bên ngoài, chở cô về phía sau trường học, hắn cởi bỏ âu phục trên người khóat lên trên vai của cô.
“Anh cả,em không lạnh…” Ôn Hinh lắc đầu cự tuyệt,khoảng cách từ nơi này đến ký túc xá khoảng bảy tám phút là đủ.
“Mặc!” Doãn Thiên Kình nắm lấy tay phải của cô, cẩn thận nhìn chằm chằm cô gái trước, làn da của cô rất trắng, ánh mắt vừa lớn vừa tròn, Doãn Thiên Kình nhớ kỹ lần đầu tiên thấy cô là trong hôn lễ của Ôn Tố Tâm và Doãn Chính Hào, khi đó cô mới mười lăm tuổi, trong hôn lễ long trọng, mọi người đều chú ý vào trên người đôi vợ chồng Doãn Chính Hào tái hôn, thế nhưng cô yếu đuối mà kiên cường trong mắt hắn lại hóa thành phong cảnh đẹp nhất.
Doãn Thiên Kình ngây ngốc nhìn cô,cô rất quật cường, kiêu ngạo, thông minh, thoát tục, có bao nhiêu lần cô ở trường học, chỗ cô làm việc, hắn chỉ là ở phía xa lẳng lặng nhìn cô, mà cô cho tới bây giờ cũng không biết.
Thở dài một cái,tay Ôn Hinh vuốt lên khe rãnh trên trán, Doãn Thiên Kình nghiêng người, đem cô kéo vào trong lòng, hơi thở ấm áp thổi vào vào bên tai cô, “Hinh nhi, ví như không có ai chúc phúc, không ai đồng ý, không có tiệc đính hôn xa hoa, em có đồng ý ở cùng cùng một chỗ với anh không không?”
Ôn Hinh dường như đã dự liệu được giữa bọn họ sẽ gặp phải nhiều vấn đề, cũng cảm thấy trên lưng của Doãn Thiên Kình gánh trách nhiệm thật lớn.
Điều có thể làm, chỉ là nắm thật chặt hắn, không bao giờ buông ra.
“Chỉ cần trong lòng anh không thay đổi,em cái gì cũng không quan tâm!” Ôn Hinh ôm cổ hắn,hứơng về hắn hứa hẹn.
“Hinh Nhi…” Doãn Thiên Kình cực kỳ đau lòng khi biết cô vô cùng hiểu ý người, mặt của hắn chôn ở giữa tóc của cô, nói thật nhỏ ba chữ, Ôn Hinh vuốt sợi tóc hắn không có nghe rõ hắn nỉ non nói gì ( TMN đóan ba chữ đó chính là…….ANH YÊU EM…O___
“Tố Tâm!” Doãn Chính Hào nắm tay bà, trầm trọng nói, “Anh đã có nghĩ qua , Ôn Hinh là con gái của em gả cho Thiên Kình là lựa chọn tốt nhất!”
Ở lại nhà họ Doãn, ở lại bên cạnh Ôn Tố Tâm, trở thành người chân chính của nhà họ Doãn!
Cái ý nghĩ này đột nhiên hiện ra ở trong đầu của hắn nhưng làm cho hắn có chút kích động.
“Cũng bởi vì nó là con gái của em,em có quyền quyết định cuộc sống của nó, em không thể gả con nó cho Thiên Kình .”
Ôn Tố Tâm vẻ mặt kiên định, thái độ dịu dàng cầu khẩn, “Chính Hào,em trước đây cũng không có cầu anh chuyện gì, lúc này đây, anh nhất định phải đáp ứng em.”
“Thiên Kình so với Hinh nhi lớn hơn rất nhiều,bọn họ không thích hợp, em cũng biết Thiên Kình từng có đàn bà khác ở bên ngoài,em không thể để cho Hinh nhi và hắn ở chung một chỗ…”
Trong lòng của Ôn Tố Tâm do dự,bất an,việc này căn bản là một đoạn lệch lạc,bi kịch bắt đầu phát sinh từ lúc trước,cô nhất định phải ngăn bi kịch này lập lại lần nửa.
“Hinh nhi còn nhỏ, con bé còn có cuộc sống mới, cho con nó xuất ngoại học hỏi thêm kiến thức,con nói theo em sau này sẽ sung sướng hơn…”
“Chính Hào, anh có thể hiểu trái tim của em sao?Coi như hiểu cho nổi lòng của em, chấp nhận ý kiến của em đi…”
Từng câu từng chữ của Ôn Tố Tâm đã hòa vào trong lòng của Doãn Chính Hào làm hắn cảm thấy đau đớn.
Không tiếng động trầm mặc, trong lòng hắn đã có quyết định.
Ôn Hinh từ trong phòng học đi qua thao trường,liền nhìn thấy Triển Dương ở rất xa vui vẻ cùng một đám học sinh Thượng Phong chơi bóng rỗ.
Cô tự giác đi về phía hắn, Triển Dương vừa mới quăng thêm một quả, sau đó xung quanh một trận vang dội tiếng huýt gió và tiếng vỗ tay.
“Anh xuất viện rồi sao? Vết thương đã lành chưa?” Ôn Hinh đứng ở trước mặt hắn,chọc chọc vào đầu của hắn, Triển Dương cũng không tránh, qua loa lau mồ hôi trên mặt, không trả lời vấn đề của cô, chỉ là dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Ôn Hinh, “Nghe nói em muốn đính hôn?”
Ôn Hinh gật đầu, không thể phủ nhận.
Là Kiều Lâm nói cho hắn biết sao?
Triển Dương đột nhiên cười tự giễu hai tiếng, sau đó một tay đặt lên vai, nghiêm túc hỏi cô, “Hinh nhi, em là bởi vì Doãn Thiên Kình mới cự tuyệt anh sao?”
Ôn Hinh tiếp tục gật đầu, không chần chờ, chậm rãi cúi đầu xuống.
“Nếu như là hắn, anh không ý kiến, anh biết hắn là người tốt!” Triển Dương đặt ở trên vai hơi dùng sức Ôn Hinh có thể cảm giác được, chỉ là không đợi cô nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe lên bi thương, hắn đã buông tay ra sau đó nói nói với cô, “Anh chúc em hạnh phúc!”
Ôn Hinh nhìn thân ảnh hắn cao lớn một lần nữa lẩn vào vào trong đám người, trước sau như một nở nụ cười thế nhưng cô biết, từ giờ khắc này, bọn họ không trở về như lúc trước được!
Không phải hắn không tốt, mà là hắn không phải người kia của cô!
Cảnh này vừa vặn bị tất cả người khóa thể dục của Doãn Vân Tuyên nhìn thấy, cô giống như công chúa đứng phía sau nhìn, đem ánh mắt căm hận tập trung trên người Ôn Hinh.
“Này Ôn Hinh thật không đơn giản, ngay cả Triển công tử cũng cự tuyệt, nhất định là câu được con cá lớn hơn rồi.”
“Vân Tuyên, cô biết không, tối hôm qua mình còn đã gặp cô từ xe của hoàng thái tử xuống, sau đó lại cùng anh của cô ôm chặt đến không có khe hở, tôi còn nhìn thấy anh của cô mặc quần áo lại cho cô ấy mới trở về!”
Bên cạnh hai cô gái líu ríu bàn luận.Gương mặt xinh đẹp của Doãn Vân Tuyên đã tức giận hắng giọng.
“Tất cả các cô im miệng cho tôi!”
Cô u oán ở sau lưng liếc Ôn Hinh, sau đó vênh váo tự đắc rời khỏi.
Doãn Vân Tuyên bị chọc tức lúc nhận được điện thoại Mạc Tư Tước thì hoàn toàn bộc phát.
“Anh không đi tìm em thì đừng tới tìm anh! Đừng vọng tưởng anh nuông chiều mà kiêu căng,em biết hậu quả thế nào mà !”
Mạc Tư Tước hoàn toàn không để cho cô cơ hội có nói chuyện, chỉ là ngắn gọn truyền đạt mệnh lệnh, thoáng cái đem Doãn Vân Tuyên đánh vào địa ngục.
Cô lúc đó cằm điện thoại di động quăng xúông đất, sau đó không vào phòng học nhìn chằm chằm thầy giáo và các học sinh khác, rồi cứ như vậy đi ra ngoài.