Doãn Thiên Kình hôn dịu dàng như nước, hoàn toàn không giống với Mạc Tư Tước mạnh mẽ đoạt lấy. Ôn Hinh khi trong lòng của hắn dần dần hóa thành một làn nước, hắn một tay ôm eo của cô, một tay nâng cằm của cô, tinh tế thưởng thức,môi nhẹ nhàng mút lấy .
Môi của cô của cô rất mềm rất ngọt,Dõan Thiên kinh dần dần cảm thấy chỉ hôn môi thôi không đủ, ngón tay dài nhỏ cũng theo cổ trượt vào trong quần áo của cô, đụng vào đôi bồng đào mềm mại, hắn chuẩn xác nắm lấy.
Ôn Hinh bị hắn hôn thở hồng hộc,lúc bàn tay của hắn đưa về giữa hai chân của cô,cô cúi đầu gọi hắn một tiếng, “Anh …”
Chỉ là một từ “Anh” này khiến choDoãn Thiên Kình có loại cảm giác không tôn trọng, trong chốc lát, hắn tỉnh táo lại, tượng giống như điện giật cấp tốc rút tay về, sau đó sửa lại quần áo của cô, trán hắn áp lên trán cô lẩm bẩm, “Xin lỗi Hinh Nhi,anh không nhịn được!”
Ôn Hinh nghe ra giọng nói của hắn chán nản và thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu,cô không phải muốn cự tuyệt hắn…
“Hinh nhi,đợi đến ngày đính hôn em hãy trở thành người phụ nữ của anh!” Doãn Thiên Kình vuốt ve gương mặt cô, cũng không có nhận được sữ đồng ý của cô . Cô là người mà hắn muốn nắm tay cùng nhau đi suốt cuộc đời, tánh mạng của hắn cũng chỉ muốn giao cho cô!
Ôn Hinh buông thỏng ánh mắt, gò mà nổi lên hai vết đỏ ửng không bình thường,anh ấy rõ ràng biết cô đã không sạch sẽ nhưng anh ấy vẫn muốn ở cùng cô…
Ôn Hinh xuống xe, Doãn Thiên Kình cũng không quên đưa thuốc mà Mạc Tư Tước đưa cho cô,anh ấy nói một tuần sau đính hôn.
Mạc Tư Tước nói một tuần về sau đón cô!
“Tại sao còn chưa ngủ?” Lúc Doãn Chính Hào trở về phòng thì nhìn thấy Ôn Tố Tâm quần áo chỉnh tề ngồi ở trên sô pha như là cố ý chờ hắn.
Kết hôn năm năm, giữa bọn họ có nhiều thời gian tôn trọng lẫn nhau, hình thức sống chung như vậy làm cho Ôn Tố Tâm cảm thấy giữa bọn họ càng ngày càng không giống như là một đôi vợ chồng .
Thế nhưng,bà chỉ sợ là mình là một thể xác thay thế,bà muốn chiếm vị trí Doãn phu nhân đây là đều bà luôn dự đoán được .
“Hinh nhi vàThiên Kình không thể đính hôn!” Ôn Tố Tâm đứng dậy thấy ông đang cởi âu phục, sau đó giúp ông cởi caravat ra, Doãn Chính Hào nắm tay bà cứng đờ, sau đó đẩy bà ra đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
“Dù cho chúng ta đều phản đối, chuyện Thiên Kình muốn làm, con nó vẫn là sẽ làm!” Doãn Chính Hào khó xử nhíu mày, Ôn Tố Tâm đã thoải mái đến phía sau hắn, hai cái tay linh hoạt giúp hắn xoa bóp trên vai.
Doãn Thiên Kình là con của Doãn Chính Hào, dù bên trái hay bên phải đều khó quyết định.Khi hình chụp bị tung ra hắn cũng đứng về phía Ôn Hinh nhắc nhở con.
Cô bé kia, hắn mỗi lần thấy cô đều có cảm giác kỳ lạ.
Điểm này, Ôn Tố Tâm cũng thầm đoán được…
“Chính Hào,em có thể xin anh một việc không?” Ôn Tố Tâm xoa bờ vai của hắn, lực đạo vừa đủ để thư giãn , Doãn Chính Hào đột nhiên ngăn lại động tác của bà, vỗ lên mu bàn tay bà ý bảo bà tiếp tục.
“Anh cho Hinh nhi xuất ngoại đi…” Ôn Tố Tâm cũng dừng lại động tác, sau đó đi tới trước mặt hắn nói, “Thiên Kình không phải vẫn muốn đưa Vân Tuyên xuất ngoại du học sao? Anh đã luyến tiếc Vân Tuyên vậy thì đưa Hinh nhi đi có được hay không?”
Doãn Chính Hào không ngờ tới Ôn Tố Tâm sẽ có đề nghị như vậy, bởi vì bảo bối Vân Tuyên là do Thiên Huệ dùng tính mạng lưu lại, vì thế hắn phá lệ quý trọng con gái của mình, thương yêu cô, Ôn Tố Tâm gả tới đây lúc cũng là lúc có ý đưa Vân Tuyên ra nước ngoài, chỉ là Doãn Thiên Kình có ý định đưa cô đi Vienna đào tạo chuyên sâu, bọn họ cũng không có đồng ý.
Trong nháy mắt, Doãn Chính Hào hiểu dụng ý của bà ”Em muốn tách hai người đó ra?”
Ôn Hinh không nghĩ tới ngày đó sau khi Ôn Tố Tâm đánh cô một cái tát ,sau đó chủ động tìm đến cô.
Hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ của bà vẫn thùy mị, cả người bận bộ váy màu đỏ thẩm, đoan trang hiền thục, cổ có quấn một cái cái khăn lụa ,trang điểm rất đẹp.
Ôn Hinh đi tới bên người bà, vẫn là kêu bà một tiếng, “Mẹ!”
Ôn Tố Tâm kêu tài xế đi về trước,sau đó cùng Ôn Hinh tìm một quán cà phê ngồi xuống.
“Hinh nhi, mẹ ngày đó nhất thời xúc động đánh con, con còn trách mẹ không?” Ôn Tố Tâm giống như khi còn bé như nắm tay cô , ở trong trí nhớ của Ôn Hinh, Ôn Tố Tâm rất ít khi ôm cô.Khi đó cuộc sống nghèo khổ,Ôn Hinh tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện .
Ôn Hinh lắc đầu mắt hơi ẩm ước,có thể cô đã nhận ra Doãn Vân Tuyên ở trong cảm nhận của mẹ vị trí đã vượt trên cả cô.
“Vân Tuyên từ nhỏ sẽ không có mẹ, mẹ thấy cô ấy đáng đương nên chăm sóc như con gái. Hinh nhi, mẹ cũng yêu con như vậy chỉ là Chính Hào đối với con có ân, con có thể hiểu mà đúng hay không?”
Ôn Tố Tâm nói xong từ trong túi lấy ra một vật được bao lại đưa tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh ngẩng đầu, đã thấy được đồ vật bên trong, hé ra vé máy bay và một xấp tiền mặt.
Cô không thể tin nhìn mẹ, trong giọng nói có vẻ run rẩy, “Mẹ, mẹ múôn con đi sao?”
“Chính Hào nguyện ý đưa con xuất ngoại, Hinh nhi, đi đi con! Coi như là vì mẹ,mẹ múôn cho con một cuộc sống mới…..”
“Mẹ!” trên khuôn mặt thuần khiết nhỏ nhắn của Ôn Hinh tràn đầy vẻ quật cường,cô lại đem phong thư kia đẩy trở lại, “Con sẽ không đi !”
“Người trong lòng con là Thiên Kình,con sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Mạc Tư Tước, vì thế mẹ không cần lo lắng!”
“Con nói cái gì?” Ôn Tố Tâm nghe được câu trả lời của cô, ly cà phê trong tay không thể kiềm chế run rẩy,bà cố hết sức để con có thể rời đi,không phải chỉ vì Vân Tuyên mà còn vì………
“Con sẽ không đi,con sẽ cùng Thiên Kình đính hôn.Mẹ !hãy cho phép con tùy hứng một lần, lúc này đây con sẽ không nghe lời mẹ nói !” Ôn Hinh nói xong liền đứng lên,nhìn về phía Ôn Tố Tâm áy náy cúi đầu,sau đó rời khỏi.
Tay chân của Ôn Tố Tâm như nhũn ra,chảy đầy mồ hôi,bà không ngờ rằng hai đứa này đã yêu nhau, đây là chuyện không thể !
Hinh nhi là do bà nuôi lớn lên ,con bé gọi bà hai mươi năm tiếng mẹ, cho dù bà hận người phụ nữ kia nhưng bà hoàn toàn không nghĩ tới có ngày như hôm nay!
Ôn Tố Tâm vội vã lấy điện thoại cầm tay ra,ấn vài chữ số rồi nói, “Vân Tuyên,con bé không chịu đi!”
Người kia dường như mắng một tiếng,bà vội vã an ủi, “Không nên thương tổn con bé,dì Tâm cầu xin con…”
Khép lại di động, tay bà đột nhiên run rẩy không ngừng,bà nhắm mắt, tim đập kịch liệt, đời này bà đã làm hai chuyện sai nhưng cô không muốn có kết thúc như hôm nay!
Ôn Hinh một hơi chạy tới trường học, vừa mới chuẩn bị vào cửa, Doãn Vân Tuyên liền chạy ra ngăn cản cô.
“Đi theo tôi…” Doãn Vân Tuyên không nói lời gì kéo cánh tay của cô, kéo cô vào trong xe, Ôn Hinh nhìn thấy đó là xe của Doãn Thiên Kình, cũng không có giãy giụa mà chấp nhận cùng cô ta lên xe.
“Cô muốn làm gì? Thiên Kình đâu?” Xe chạy được một khoảng. Ôn Hinh cảm thấy có cái gì không đúng, người lái xe cũng không phải là Doãn Thiên Kình.
Cô vội vã lấy điện thoại cầm tay trong tay ra, chuẩn bị gọi cho Doãn Thiên Kình lại bị Doãn Vân Tuyên nhanh chóng đoạt lấy.
“Ôn Hinh, đây là hậu quả tự cô tìm !” Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên hung ác, nhào tới cướp di động của Ôn Hinh,móng tay sắc bén của cô không lưu tình chút nào làm mặt cô bị thương, đầu của Ôn Hinh đau đớn liền lâm vào hôn mê.Cô lúc này mới biết cô bị Doãn Vân Tuyên hãm hại!