Ôn Hinh không nghĩ tới ngày đó sau khi Ôn Tố Tâm đánh cô một cái tát ,sau đó chủ động tìm đến cô.
Hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ của bà vẫn thùy mị, cả người bận bộ váy màu đỏ thẩm, đoan trang hiền thục, cổ có quấn một cái cái khăn lụa ,trang điểm rất đẹp.
Ôn Hinh đi tới bên người bà, vẫn là kêu bà một tiếng, “Mẹ!”
Ôn Tố Tâm kêu tài xế đi về trước,sau đó cùng Ôn Hinh tìm một quán cà phê ngồi xuống.
“Hinh nhi, mẹ ngày đó nhất thời xúc động đánh con, con còn trách mẹ không?” Ôn Tố Tâm giống như khi còn bé như nắm tay cô , ở trong trí nhớ của Ôn Hinh, Ôn Tố Tâm rất ít khi ôm cô.Khi đó cuộc sống nghèo khổ,Ôn Hinh tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện .
Ôn Hinh lắc đầu mắt hơi ẩm ước,có thể cô đã nhận ra Doãn Vân Tuyên ở trong cảm nhận của mẹ vị trí đã vượt trên cả cô.
“Vân Tuyên từ nhỏ sẽ không có mẹ, mẹ thấy cô ấy đáng đương nên chăm sóc như con gái. Hinh nhi, mẹ cũng yêu con như vậy chỉ là Chính Hào đối với con có ân, con có thể hiểu mà đúng hay không?”
Ôn Tố Tâm nói xong từ trong túi lấy ra một vật được bao lại đưa tới trước mặt Ôn Hinh, Ôn Hinh ngẩng đầu, đã thấy được đồ vật bên trong, hé ra vé máy bay và một xấp tiền mặt.
Cô không thể tin nhìn mẹ, trong giọng nói có vẻ run rẩy, “Mẹ, mẹ múôn con đi sao?”
“Chính Hào nguyện ý đưa con xuất ngoại, Hinh nhi, đi đi con! Coi như là vì mẹ,mẹ múôn cho con một cuộc sống mới…..”
“Mẹ!” trên khuôn mặt thuần khiết nhỏ nhắn của Ôn Hinh tràn đầy vẻ quật cường,cô lại đem phong thư kia đẩy trở lại, “Con sẽ không đi !”
“Người trong lòng con là Thiên Kình,con sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Mạc Tư Tước, vì thế mẹ không cần lo lắng!”
“Con nói cái gì?” Ôn Tố Tâm nghe được câu trả lời của cô, ly cà phê trong tay không thể kiềm chế run rẩy,bà cố hết sức để con có thể rời đi,không phải chỉ vì Vân Tuyên mà còn vì………
“Con sẽ không đi,con sẽ cùng Thiên Kình đính hôn.Mẹ !hãy cho phép con tùy hứng một lần, lúc này đây con sẽ không nghe lời mẹ nói !” Ôn Hinh nói xong liền đứng lên,nhìn về phía Ôn Tố Tâm áy náy cúi đầu,sau đó rời khỏi.
Tay chân của Ôn Tố Tâm như nhũn ra,chảy đầy mồ hôi,bà không ngờ rằng hai đứa này đã yêu nhau, đây là chuyện không thể !
Hinh nhi là do bà nuôi lớn lên ,con bé gọi bà hai mươi năm tiếng mẹ, cho dù bà hận người phụ nữ kia nhưng bà hoàn toàn không nghĩ tới có ngày như hôm nay!
Ôn Tố Tâm vội vã lấy điện thoại cầm tay ra,ấn vài chữ số rồi nói, “Vân Tuyên,con bé không chịu đi!”
Người kia dường như mắng một tiếng,bà vội vã an ủi, “Không nên thương tổn con bé,dì Tâm cầu xin con…”
Khép lại di động, tay bà đột nhiên run rẩy không ngừng,bà nhắm mắt, tim đập kịch liệt, đời này bà đã làm hai chuyện sai nhưng cô không muốn có kết thúc như hôm nay!
Ôn Hinh một hơi chạy tới trường học, vừa mới chuẩn bị vào cửa, Doãn Vân Tuyên liền chạy ra ngăn cản cô.
“Đi theo tôi…” Doãn Vân Tuyên không nói lời gì kéo cánh tay của cô, kéo cô vào trong xe, Ôn Hinh nhìn thấy đó là xe của Doãn Thiên Kình, cũng không có giãy giụa mà chấp nhận cùng cô ta lên xe.
“Cô muốn làm gì? Thiên Kình đâu?” Xe chạy được một khoảng. Ôn Hinh cảm thấy có cái gì không đúng, người lái xe cũng không phải là Doãn Thiên Kình.
Cô vội vã lấy điện thoại cầm tay trong tay ra, chuẩn bị gọi cho Doãn Thiên Kình lại bị Doãn Vân Tuyên nhanh chóng đoạt lấy.
“Ôn Hinh, đây là hậu quả tự cô tìm !” Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên hung ác, nhào tới cướp di động của Ôn Hinh,móng tay sắc bén của cô không lưu tình chút nào làm mặt cô bị thương, đầu của Ôn Hinh đau đớn liền lâm vào hôn mê.Cô lúc này mới biết cô bị Doãn Vân Tuyên hãm hại!
Trên thuyền có rất nhiều người ,Hắc Hạt Tử đã không nhận ra được người đàn ông anh tuấn trước mắt như ma vương, mà hắn hiện tại chính là dù ông chủ có ra mặt cũng cứu không được mình.
Cô gái này không ngờ là tình nhân của Mạc Tư Tước!
“Biết nên làm như thế nào rồi phải không?” Trì Hạo bình tĩnh bước trên boong tàu, tay đang ôm Ôn Hinh còn có thể dễ dàng nhảy lên du thuyền.Khi hắn đem Ôn Hinh để xuống, hắn dùng hai tay che lên ánh mắt của cô, thủ hạ của hắn lập tức rút súng ra ——
Ôn Hinh chỉ nghe được cách đó không xa ba tiếng đau khổ hét lên.Khi muốn mở mắt ra, ý thức lại một lần nữa lâm vào nơi đen tối.
Trì Hạo, không giống lần trước ở quán bar nhìn thấy hắn lúc đó bất cần đời, hắn rốt cuộc là ai?
Tỉnh lại lần nữa,giống như là ngủ một thế kỷ dài dằng dặc như vậy, đập vào mi mắt chính là một thế giới tươi đẹp.
Màn màu tím, màu sáng của trang sức, còn có màu xanh biết của đồ vật. Ôn Hinh thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, mở to ánh mắt nhìn căn phòng tràn ngập lãng mạn.
Nơi này là nơi nào?
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người, áo ngủ màu trắng làm bằng tơ lụa, đối diện với tấm kính rơi xuống đất hé ra khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, sợi tóc dài thẳng,đôi mắt to luống cuống nháy một cái , không phải là cô sao?
Ôn Hinh đi chân trần ở trên thảm nhung, cửa gỗ khắc hoa lúc này bị đẩy ra, đi tới một dáng người cao ngất, bốn mắt nhìn nhau.
“Cô đã tỉnh?” Mạc Tư Tước hai tay đút ở trong túi quần, áo sơ mi trên người chỉ buộc lại một cúc áo, trên tóc còn nhỏ vài giọt nước, dường như là mới đi bơi về.
“Mạc Tư Tước?” Ôn Hinh phòng bị che ngực, lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc thoáng cái hắn đã đi tới trước mặt cô lo lắng hỏi , “Tại sao tôi lại ở chỗ này? Đây là nơi nào?”
Cô nhớ kỹ khi cô nhắm mắt một khắc đó còn nhìn thấy Trì Hạo, là hắn cứu cô!
“Đương nhiên là tôi mang cô tới!” Mạc Tư Tước nghiêng người đi vào gian phòng, ánh mắt rơi vào chân trắng của cô không mang dép đi trên thảm, cảm thấy không vui lông mày nheo lại, hắn đột nhiên vỗ hai tay, lập tức có hai người hầu mặc đồ màu hồng đem quần áo chỉnh tề đến.
Mạc Tư Tước cúi người, sau đó liền ôm lấy Ôn Hinh đi đến bên giường.
Nhìn thấy đôi mắt to mơ màng của cô, Mạc Tư Tước như bị ma quỷ ám hắn hôn lên má cô một cái, cười yếu ớt nói, “Nơi này là, Anh quốc!”
“Cái gì?” Ôn Hinh vì giật mình mà môi anh đào mở lớn hồi lâu không có khép lại,nụ cười trên mặt thay đổi trong nháy mắt.
Cô, cô,cô tại sao ở Anh quốc?
“Tôi ngủ bao lâu? Anh đưa tôi tới nơi này làm gì?” Ôn Hinh liều mạng trừng mắt nhìn, chỗ ngồi trước mắt giống như trong cung điện lộng lẫy cũng không làm cho cô mừng rỡ, có chỉ là giật mình và giận giữ.
“Mạc Tư Tước, anh là đồ xấu xa!”
“Em đừng có không biết tốt xấu, nếu như không phải anh…. em bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này sao?” Mạc Tư Tước dễ dàng bắt được cổ tay của cô.Sau khi Trì Hạo cứu người trực tiếp đem cô đưa tới sân bay, bởi vì hắn đang vội đi Anh quốc!
“Anh…” Ôn Hinh đầu đau nhói, nhớ lại trước đó Doãn Vân Tuyên đối với cô …, trong lòng có chút sợ hãi, bây giờ đối với Mạc Tư Tước thành kiến cũng ít vài phần.
“Thay quần áo!” Mạc Tư Tước giống như trấn an sờ đầu của cô, sau đó rời khỏi, để cho hai cô gái phía sau đem quần áo tới.
“Tôi tự thay…” Ôn Hinh không có thói quen bị người khác hầu hạ,cô liếc mắt nhìn Mạc Tư Tước, sau đó cầm lấy quần áo vào toilet,cô không nhìn thấy lúc Mạc Tư Tước xoay người một phút kia, khóe môi vung lên nụ cười như có như không