“Chỉ bằng cô mà muốn gả cho anh của tôi? Nằm mơ đi!”Bàn tay dài nhỏ của Doãn Vân Tuyên dùng sức vỗ vào trên mặt Ôn Hinh,trong đôi mắt chứa đầy tức giận và đố kỵ không thể đếm được.
Xe đột nhiên dừng lại ở một nơi hoang vắng, nơi đó có hai người đàn ông đang đang chờ.Không đợi Doãn Vân Tuyên xuống xe, cửa xe đã mở ra, Ôn Hinh hôn mê đang nằm trong xe bị người ta bế đi ra ngoài.
“Làm thật sạch sẽ, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa!” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh trước ngực,giống như nữ vương đang sai khiến người đàn ông nhuộm tóc hồng.
Cô tận mắt mắt thấy Ôn Hinh bị đưa lên thuyền, rời xa đất liền, môi cô bất giác giương lên mỉm cười thắng lợi.
Cô cũng không muốn tuyệt tình như thế nhưng Ôn Hinh không chịu hợp tác.Nếu như cô đồng ý nghe theo an bài của Ôn Tố Tâm ngoan ngoãn xuất ngoại, cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Doãn Vân Tuyên không muốn gặp lại Ôn Hinh nữa, do quan hệ của cô và Mạc Tư Tước làm cho cô chịu sỉ nhục giờ mới bình phục.
Việc có đi không về, lạnh lẽo thốt ra —— Thái Lan!
Nơi ban đêm lóe lên đèn đỏ, từ xa có thể nhìn thấy được là nơi dơ bẩn.Có người nói bất kỳ cô gái nào đi vào, cho dù là đứng đi vào thì cũng sẽ bò đi ra, mà Ôn Hinh sẽ được đưa đến đó,nơi cô đến đầy quán dâm ô, gay, nô lệ tập trung một nơi !
“Cô gái này làn da thật tốt, vừa trắng vừa mềm …”
“Đại ca, tay em hơi ngứa, có thể thử xem trước được hay không?”
Trên thuyền tổng cộng chỉ có ba người, đều là vẻ mặt hứng thú, có ý nghĩ phóng đãng nhìn về phía cô gái nằm hôn mê.
“Đi đi, đây chính là hàng thượng đẳng, coi chừng ông chủ chặt tay các ngươi!” Người đàn ông được gọi là đại ca liếc mắt nhìn Ôn Hinh, đẹp thì đủ đẹp, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong người lại có bệnh, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
“Fuck!” Hắn phun nước bọt xuống.Hắn là Hắc Hạt Tử bao nhiêu năm nay, hắn chuyên nhập cư trái phép vô số thiếu nữ,cũng không loại cảm giác kỳ quái như thế này.
“Đại ca, dù sao chỉ có ba người chúng ta biết, các ngươi không nói ông chủ sẽ không biết, cho dù là hàng tốt mặt đến lúc đó vẫn bị người khác đạp hư, không bằng hiện tại cho chúng ta đã nghiền đi!”
Tên em út đứng đó xoa tay, đã không thể chờ đợi được muốn nếm thử món ngon .
“Đúng vậy, đại ca, trước đây mấy con nhóc khác không phải là chúng ta đùa trước sao? Không ai biết đâu !” Một người tóc hồng cũng nhịn không được nữa phụ họa theo .
Hắc Hạt Tử buồn đầu hút một hơi thuốc, không có phản đối nữa.
“Mẹ kiếp, tôi không chịu nổi nữa rồi …” Vẻ mặt người đàn ông vô cùng thích thú nhìn vào dây nơ cột bên hông chuẩn bị cởi quần áo trên người Ôn Hinh,thuyền đột nhiên nghiêng sang một bên, bọn họ đụng phải một người, không đợi bọn họ đứng lên, trong khoang thuyền đột nhiên có vài người đi tới dáng người cao lớn, trán của bọn họ tối đen như mực cổ họng bị chặn lại.
Ôn Hinh là bị sức nặng của ai đó làm đau cho nên tỉnh lại, lúc cô còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì , liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hiện lớn ra trước mắt, cô lắc đầu, môi anh đào phun ra hai chữ, “Trì Hạo —— “
“Trí nhớ không tồi, còn nhớ rõ tên của tôi!” Trì Hạo cười lưu manh,sau đó nén lại nụ cười phóng đãng không kiềm chế được ôm lấy Ôn Hinh nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Cô biết, hắn sẽ không làm tổn thương cô!
“Hắc Hạt Tử,cậu có biết cô ta là tình nhân của người nào không?” Trì Hạo ôm lấy Ôn Hinh, cúi đầu kiểm tra một chút xem thân thể của cô có lành lặn không.Sau đó đi về phía đầu khoang thuyền nhìn mấy người bị giữ lại thấp giọng nói, “Đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi, lần này ngươi chọc phải đại phiền toái rồi !”
Khi Ôn Hinh mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh thế nhưng dừng lại một chiếc du thuyền to lớn, chấn động kịch liệt vừa rồi chính là chiếc này đụng phải sao???”
Ôn Hinh nhìn trước mắt một cột đá rực rỡ, dùng mạ vàng chế tạo thành là nơi hội tụ của nghệ thuật kiến trúc, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung thanh thế lớn cỡ nào.
Hành lang trên lầu bằng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ, giống như tòa thành lấp lánh chiếu sáng.Ôn Hinh lần đầu tiên thấy được bối cảnh và thân phận to lớn của Mạc Tư Tước là như thế nào đúng là danh bất hư truyền.
Thì ra người thừa kế gia tộc Chris chính là hắn,nhìn kỹ thấy được những hào quang,khí khái của hắn đều là số một không ai sánh bằng .
Chỉ cần một mảnh hoa hồng trang viên thì có hơn hai ngàn cái bình.Ôn Hinh đứng ở phía sau Mạc Tư Tước nhìn về phía ông lão tóc vàng nằm ở trên ghế, trong tay dựng cây gậy làm từ gỗ lim, còn cẩn lên đó hoa văn hình con rồng linh hoạt giống như có sự sống, ánh mắt nheo lại ngồi ở phía dưới che ánh nắng,dứơi quai hàm còn có chòm râu màu trắng bạc nhìn sơ qua cũng biết ông là một người cao quý.
“Ông ngoại,cơ thể ông có tốt hơn chút nào không?” Mạc Tư Tước đứng lại ở trước mặt ông, Chris, Gil, cũng là chủ nhân của tòa trang viên này, thân phận cao quý hoàng thất bá tước Anh quốc. ngừơi đàn ông lập tức mở mắt nhìn thấy gương mặt anh tuấn đứng trước, lập tức vỗ vị trí bên người, đã có quản gia vì hắn mà kéo ghế ra.
“Muốn gặp cháu, thật đúng là không dễ dàng a!” Bá tước Chris tươi cười chân thành nhìn Mạc Tư Tước, trong miệng mang theo một chút đáng tiếc, ánh mắt hiền lành chỉ có khi đang nhìn cháu ngọai mà ông thương yêu mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
Trong tưởng tượng của cô người quý tộc rất là nghiêm khắc, vẻ mặt căng thẳng của Ôn Hinh cũng chậm chậm nới lỏng ra.
“Cháu không phải là cố ý tới thăm ông sao?” Mạc Tư Tước cười nhàn nhạt, sau đó nhìn qua Ôn Hinh đang đứng sững sờ bên cạnh,cô bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn kéo đến ngồi xuống trên đùi hắn, nhìn sang ánh mắt ông lão đang mỉm cười, cảm thấy có chút khó xử.
“Đây là Ôn Hinh…” Mạc Tư Tước chỉ vào Ôn Hinh giới thiệu với bá tước Chris, sau đó lại bổ sung mấy chữ, “Là người yêu của con!”
Ôn Hinh trầm mặt dùng cánh tay mạnh mẽ thúc vào lồng ngực cứng rắn của hắn, thưởng hắn một cái liếc mắt, ai là người yêu của hắn!
“Ha hả, vẫn là cô gái đẹp Phương Đông,cháu cũng nên kiềm lòng,ông ngoại trước khi nhắm mắt,có thể nhìn thấy cháu trai của ông chưa?”
“Dạ,sẽ như ông ngoại mong muốn!” Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh,bàn tay hạ xuống vuốt lưng cô, “Hai ngày này cháu sẽ ở tại chỗ này, cháu muốn tìm bác sĩ phù hợp…”
Ôn Hinh đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, một tuần sau là ngày đính hôn của cô và Doãn Thiên Kình nhưng mà bây giờ đã qua bốn ngày,cô bị Mạc Tư Tước đưa tới Anh quốc, cô có thể vội vàng trở về sao? Doãn Thiên Kình có thể tìm cô tìm phát điên hay không?
Có lẽ là Mạc Tư Tước căn dặn cái gì, thái độ mấy người ở nơi này đối với cô đều rất cung kính, Mạc Tư Tước đến buổi trưa đều ở chung với ông ngoại hắn một chỗ, nghe nói thân thể bá tước Chris không tốt, qua tuổi bảy mươi ông dường như có ý định gọi Mạc Tư Tước ở lại Anh quốc kế thừa tước vị của hắn.
“Điện hạ, hoàng thái tử đã đến, còn mang theo một vị tiểu thư!”
Lúc bước vào biệt thự, Daniel một thân màu đen chính trực, vệ sĩ trung thành đi theo phía sau hắn lầm bầm bẩm báo bên tai.
“Nhanh như vậy đã tới rồi?” Trên ngũ quan xuất sắc Daniel không có một chút mừng rỡ, nghe vậy nhẹ nhàng cẩn thận chọn một đôi giày.
“Dạ, bá tước đã tổ chức chiêu đãi, chỉ chờ điện hạ trở về!”
Daniel không kiên nhẫn gạt bỏ mấy người vệ sĩ, sau đó bước chân nên xúông đất đi về hướng Chris, Gil đang chuyên dụng thư phòng cũng đi đến.
Cả người Mạc Tư Tước mặc quần áo ở nhà, nhàn nhã thỏai mái xuống lầu ,vừa lúc đụng vào người đang lên lầu.
Ánh lửa trong lúc đó cháy lên giống như biểu thị chiến tranh giữa hai người.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp cậu!” Mạc Tư Tước vươn tay ra trước, đưa tay về phía người đàn ông tóc vàng.