Ôn Hinh nhìn trước mắt một cột đá rực rỡ, dùng mạ vàng chế tạo thành là nơi hội tụ của nghệ thuật kiến trúc, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để hình dung thanh thế lớn cỡ nào.
Hành lang trên lầu bằng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ, giống như tòa thành lấp lánh chiếu sáng.Ôn Hinh lần đầu tiên thấy được bối cảnh và thân phận to lớn của Mạc Tư Tước là như thế nào đúng là danh bất hư truyền.
Thì ra người thừa kế gia tộc Chris chính là hắn,nhìn kỹ thấy được những hào quang,khí khái của hắn đều là số một không ai sánh bằng .
Chỉ cần một mảnh hoa hồng trang viên thì có hơn hai ngàn cái bình.Ôn Hinh đứng ở phía sau Mạc Tư Tước nhìn về phía ông lão tóc vàng nằm ở trên ghế, trong tay dựng cây gậy làm từ gỗ lim, còn cẩn lên đó hoa văn hình con rồng linh hoạt giống như có sự sống, ánh mắt nheo lại ngồi ở phía dưới che ánh nắng,dứơi quai hàm còn có chòm râu màu trắng bạc nhìn sơ qua cũng biết ông là một người cao quý.
“Ông ngoại,cơ thể ông có tốt hơn chút nào không?” Mạc Tư Tước đứng lại ở trước mặt ông, Chris, Gil, cũng là chủ nhân của tòa trang viên này, thân phận cao quý hoàng thất bá tước Anh quốc. ngừơi đàn ông lập tức mở mắt nhìn thấy gương mặt anh tuấn đứng trước, lập tức vỗ vị trí bên người, đã có quản gia vì hắn mà kéo ghế ra.
“Muốn gặp cháu, thật đúng là không dễ dàng a!” Bá tước Chris tươi cười chân thành nhìn Mạc Tư Tước, trong miệng mang theo một chút đáng tiếc, ánh mắt hiền lành chỉ có khi đang nhìn cháu ngọai mà ông thương yêu mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
Trong tưởng tượng của cô người quý tộc rất là nghiêm khắc, vẻ mặt căng thẳng của Ôn Hinh cũng chậm chậm nới lỏng ra.
“Cháu không phải là cố ý tới thăm ông sao?” Mạc Tư Tước cười nhàn nhạt, sau đó nhìn qua Ôn Hinh đang đứng sững sờ bên cạnh,cô bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn kéo đến ngồi xuống trên đùi hắn, nhìn sang ánh mắt ông lão đang mỉm cười, cảm thấy có chút khó xử.
“Đây là Ôn Hinh…” Mạc Tư Tước chỉ vào Ôn Hinh giới thiệu với bá tước Chris, sau đó lại bổ sung mấy chữ, “Là người yêu của con!”
Ôn Hinh trầm mặt dùng cánh tay mạnh mẽ thúc vào lồng ngực cứng rắn của hắn, thưởng hắn một cái liếc mắt, ai là người yêu của hắn!
“Ha hả, vẫn là cô gái đẹp Phương Đông,cháu cũng nên kiềm lòng,ông ngoại trước khi nhắm mắt,có thể nhìn thấy cháu trai của ông chưa?”
“Dạ,sẽ như ông ngoại mong muốn!” Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh,bàn tay hạ xuống vuốt lưng cô, “Hai ngày này cháu sẽ ở tại chỗ này, cháu muốn tìm bác sĩ phù hợp…”
Ôn Hinh đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, một tuần sau là ngày đính hôn của cô và Doãn Thiên Kình nhưng mà bây giờ đã qua bốn ngày,cô bị Mạc Tư Tước đưa tới Anh quốc, cô có thể vội vàng trở về sao? Doãn Thiên Kình có thể tìm cô tìm phát điên hay không?
Có lẽ là Mạc Tư Tước căn dặn cái gì, thái độ mấy người ở nơi này đối với cô đều rất cung kính, Mạc Tư Tước đến buổi trưa đều ở chung với ông ngoại hắn một chỗ, nghe nói thân thể bá tước Chris không tốt, qua tuổi bảy mươi ông dường như có ý định gọi Mạc Tư Tước ở lại Anh quốc kế thừa tước vị của hắn.
“Điện hạ, hoàng thái tử đã đến, còn mang theo một vị tiểu thư!”
Lúc bước vào biệt thự, Daniel một thân màu đen chính trực, vệ sĩ trung thành đi theo phía sau hắn lầm bầm bẩm báo bên tai.
“Nhanh như vậy đã tới rồi?” Trên ngũ quan xuất sắc Daniel không có một chút mừng rỡ, nghe vậy nhẹ nhàng cẩn thận chọn một đôi giày.
“Dạ, bá tước đã tổ chức chiêu đãi, chỉ chờ điện hạ trở về!”
Daniel không kiên nhẫn gạt bỏ mấy người vệ sĩ, sau đó bước chân nên xúông đất đi về hướng Chris, Gil đang chuyên dụng thư phòng cũng đi đến.
Cả người Mạc Tư Tước mặc quần áo ở nhà, nhàn nhã thỏai mái xuống lầu ,vừa lúc đụng vào người đang lên lầu.
Ánh lửa trong lúc đó cháy lên giống như biểu thị chiến tranh giữa hai người.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp cậu!” Mạc Tư Tước vươn tay ra trước, đưa tay về phía người đàn ông tóc vàng.
Gia tộc Chris rất lớn. Mạc Tư Tước có vài người chú và anh, đối với hắn một mình thừa hưởng quyền thừa kế đều tỏ vẻ nghi ngờ và đố kị.
Chẳng qua là quyền hành hiện tại cũng có phần của người đàn ông mắt xanh trước mắt này!
Ôn Hinh thiếu chút nữa đã bị con ngươi mê hoặc này hút vào, không đợi cô mở miệng, người đàn ông giống như hoàng tử kia thực hiện lễ nghi, sau đó nắm tay nàng kéo vào trong sàn nhảy.
“Chúng ta đã gặp qua!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, khẳng định nói.
Daniel nhìn tròng mắt đen sáng của cô cười nhạt, sau đó hắn cũng rất khẳng định nói một câu, “Chúng ta sau này còn có gặp lại!”
Trong sàn nhảy càng ngày càng nhiều cặp đôi, Ôn Hinh cũng không am hiểu nhảy waltz, thế nhưng dưới sự hướng dẫn của Daniel cứ bước theo nhịp, gần gũi nhìn hắn, Ôn Hinh cảm thấy người đàn ông này trên người tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người ta không dễ tới gần.
Thời gian nửa điệu nhảy, âm nhạc đột nhiên thay đổi.Thân thể Ôn Hinh đột nhiên bị xoay tròn một trăm tám mươi độ, nàng chỉ nghe được bên tai truyền đến một giọng nói dễ nghe, người đàn ông trước mặt cô đã đổi thành Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước nắm lấy tay trái của cô, cảm giác được trong lòng bàn tay của cô có vết thương chạm vào tay hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, khóe miệng tươi cười cứng một chút, rất nhanh lại khôi phục trêu đùa, “Có vui không?”
“Người ấy là cậu anh sao?” Vừa rồi Mạc Tư Tước và Daniel trao đổi bạn nhảy lúc, nàng là nghe được hắn gọi người kia là Daniel . Chẳng qua là tuổi tác của bọn họ dường như ko xê xích bao nhiêu.
“Cách xa hắn một chút biết không?” hơi thở của Mạc Tư Tước thoáng cái xâm nhập vào vành tai cô. Ôn Hinh bị động bị hắn vòng vào trong lòng, lại nghe được giọng nói nhỏ, “Hắn rất nguy hiểm…”
“Mạc Tư Tước, chúng ta lúc nào về nước?” Ôn Hinh không để ý đến ám hiệu của hắn, mà là hỏi sang một vấn đề khác.
Mạc Tư Tước cũng không có tức giận, chỉ là ôm chặt lấy côhơn,eo của cô rất nhỏ, hai tay hắn có thể ôm hết.
“Ôn Hinh, tin tôi một lần, được chứ?”
“Ngày đính hôn,tôi cam đoan cô có thể về kịp!”
“Chẳng qua là hai ngày này, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi…”
Giọng nói của Mạc Tư Tước nứơc đá, không nặng không nhẹ rơi vào trong tai Ôn Hinh, cô như bị quỷ thần sai khiến gật đầu.
Cô nhìn theo đáy mắt hắn thấy được chân tình thật lòng,cô biết hắn sẽ không lừa gạt cô!
Hai tay cô chậm rãi vòng lên cổ hắn thật chặt .Ôn Hinh không có phát hiện, phía sau cách đó không xa, có ánh mắt lưỡng đạo hứng thú nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Giữa trưa đêm đồng hồ báo đã đến mười hai giờ, tiệc tối kết thúc, Ôn Hinh quay đầu nhìn đám con gái xinh đẹp bao vây vào Mạc Tư Tước, khóe môi cô giương lên, đi ra khỏicung điện.
Đã quá mười hai giờ, công chúa trong mơ cũng nên tỉnh.
Trong lúc đó cô hoảng hốt, dưới chân cô có mộ thân thể nghiêng nghiên, một chiếc giày liền từ trên bậc thang chảy xuống,cô kinh hô một tiếng, một chiếc giày đã rơi xuống mấy chục bậc thang phía dứơi , một người đàn ông anh tuấn đã giúp cô nhặt giầy lên.Sau đó từng bước từng bước đi đến bên cạnh cô.
Cho đến khi đứng lại trước mặt cô, hắn đột nhiên xoay người, đem giày thủy tinh màu hồng đưa dưới chân cô.
Ôn Hinh lộ vẻ xúc động, e lệ đưa ra chân, sau đó khi hắn nâng chân nàng lên,cô lễ phép nói, “Cám ơn!”
Người đầu tiên mang giày cho cô,lại là người đàn ông xa lạ này!
“Tiện tay thôi mà!” Con mắt của người đàn ông này chói lọi như sap, màu sắc lại là màu hổ phách .Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của hắn, đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, mũi thẳng, cánh môi mỏng manh,mái tóc rất mỏng.
Ôn Hinh về sau mới biết được, thì ra ở Anh quốc Luân Đôn, cô đã gặp một người đàn ông, lại là người đứng đầu mafia Italia sâu xa khó hiểu—— Lôi Ân!!!