Sợi tóc của hắn thực nhuyễn ,màu nâu nhạt rõ rang. Ôn Hinh vốn không biết thì ra tóc của đàn cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Mạc Tư Tước nhắm mắt lại hưởng thụ, để đôi tay nhỏ bé tùy ý của cô ở đỉnh đầu hắn dịu dàng lau, hai người ôn hoàn ở chung một chỗ, đã tạo thành một loại ăn ý.
“Ngày mai đưa cô đi Tháp Eiffel xem hoàng hôn!” Mạc Tư Tước nằm xuống nói, cũng nhân tiện đem Ôn Hinh kéo vào trong ngực, hắn tắm rửa xong mùi thơm ngát lưu lại quanh quẩn bên mũi Ôn Hinh, hai tay cô luốn cuốn co lại, nghĩ đến ở chung một giường với hắn, cảm giác sợ hãi đêm đó hiện lên,cô kháng cự đẩy hắn ra tạo khoảng cách giữa hai người.
“Mạc Tư Tước,anh có thể hay không. . . . . .” Ôn Hinh vô hình bị hắn giày vò, nhưng mà thái tử gia dường như không có dấu hiệu giác ngộ , hắn một phen kéo chăn bên cạnh, sau đó đắp lên hai người, miệng có chút giận giỗi khiển trách , “Ngủ!”
Ôn Hinh không dám động nữa, phía dưới chăn hai người đều sát nhau, thời điểm cô sắp ngủ,cô mông lung cảm giác được một bàn tay của hắn vừa vặn đặt ở trên trái tim của cô.
Tháng mười ở Luân Đôn, gió thổi diu nhẹ, từng đợt mùi thơm trong trang viên lý tản ra, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng.Ôn Hinh mở mắt liền nhìn thấy người nằm bên cạnh ngũ quan đẹp đến hoàn mỹ – Mạc Tư Tước, cặp mắt xanh ngọc mở to, cực kỳ giống vương tử từ trong truyện tranh đi ra.
“Cô không phải đã yêu tôi rồi chứ ?” Mạc Tư Tước trừng mắt nhìn, vươn một bàn tay xoa xoa chóp mũi Ôn Hinh,làm khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một chút đỏ ửng khả nghi.Ôn Hinh ngẩn ra, lúc này mới ý thức được chính mình đã dõi theo hắn từ lâu.
Chuyện xấu bị phát hiện làm cho cô chột dạ lập tức nhảy lên đứng dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu lập tức đập vào cằm Mạc Tư Tước, hắn nhịn đau kêu rên hai tiếng, sau đó nhíu mày căm tức nhìn vẻ mặt vô tội của cô gái đó, ” Đáng chết, kích động như vậy làm cái gì?”
“Anh. . . . . .” Ôn Hinh lẩm bẩm một tiếng, có chút lo lắng liền phản kích , “Không biết xấu hổ!”
Mạc Tư Tước thời điểm tức giận cũng thích cười, chẳng qua là cười lạnh không có đọ ấm, hắn nhếch khóe môi, một bàn tay vuốt ve cằm, nheo mắt nhìn cô, “Cô sẽ không, thật sự yêu tôi chứ?”
“Anh có bệnh à!” Ôn Hinh vội vàng từ trên giường nhảy xuống trừng mắt nhìn hắn như nhìn quái vật, người đàn ông này thật đúng là tự cao tự đại,cô bởi vì hắn có một loạt hành động khác thường,cho nên buông xuống thành kiến với hắn, đã vậy hắn còn nói mà không biết ngượng!
Ôn Hinh bụm mặt trốn vào toilet, nghe được Mạc Tư Tước không có khắc chế cúi đầu cười.Cô nhìn nữ tử trong gương mặt hoa đào, má hồng nhuận,đây là cô sao?
Vì sao, tim thoáng cái nhảy nhanh như vậy?
Thời điểm cô thay quần áo xong ra ngoài , Mạc Tư Tước cũng đã ăn mặc chỉnh tề, một thân màu trắng nhàn nhã,nhìn hắn như ánh mặt trời láp lánh.Ôn Hinh ảo não gõ vào đầu chính mình , cô làm sao vậy, tại sao càng nhìn thấy hắn càng hợp mắt ?
“Chúng ta mặc thế này có phải giống một đôi tình nhân chăng?” Mạc Tư Tước lập tức tiến đến trước mặt cô, dương cằm hỏi.
Cô còn trẻ tinh thần phấn chấn, cùng với hắn cô cảm thấy chính mình cũng trẻ mấy tuổi!
Trong lòng Ôn Hinh cảm thấy không giống như bình thường, bởi vì lời nói của hắn mặt lại nóng lên.Mạc Tư Tước đem vẻ mặt thẹn thùng khả ái của cô thu hết đáy mắt, khóe mắt ẩn chứa nụ cười nhợt nhạt, hắn bỗng dưng nắm tay cô, mười ngón tay đan lại,trong nháy mắt, hai người dường như đều nghe được tiếng tim đối phương đập, giống như có cái gì âm áp từ trái tim tràn ra. . . . . .