Thời điểm bọn họ đi không có người lái xe, hai người mặc quần áo giống đôi tình nhân bình thường cùng nắm tay đi ở ngã tư Luân Đôn.
Bởi vì tướng mạo xuất sắc cùng khí chất cao ngạo, bọn họ đi trên đường, dẫn tới rất nhiều ánh mắt chung quanh đều tập trung ở trên hai người bọn họ.
May mà không phải ở trong nước, ở Anh quốc không có bao nhiêu người nhận ra Mạc Tư Tước, cho nên hắn có thể không kiêng nể sánh vai với một phụ nữ rong chơi ở trên đường Luân Đôn .
Từ phố tình nhân lãng mạn, đến hoa viên thế kỷ mộng ảo, lại đến trấn nhỏ đơn giản Ôn Hinh sống hai mươi năm, cho tới bây giờ đều không có giống ở đây muôn màu muôn vẻ quá.
Mà một ngày này, cũng là ngày cuối cùng cô ở lại Luân Đôn!
Đi ở trên đường nhỏ phồn hoa, rực rỡ muôn màu tùy ý có thể thấy được rất nhiều vật phẩm trang sứ.Hai tay của Mạc Tư Tước để trong túi, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn sôi nổi phía trước,biết cô lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Thì ra, chỉ cần ra sức một chút, hắn có thể làm cô cảm động nhưng hắn muốn cũng không phải chỉ như thế này!
“Mạc Tư Tước, anh lại đây!” Ôn Hinh đứng lại trước một cửa hàng nhỏ trên phố xá sầm uất , không biết là phát hiện cái gì đó ngạc nhiên , cách đám người đám người nhốn nháo, Ôn Hinh cười hai lúm đồng tiền như hoa hướng về phía hắn ngoắc ta.
Hô hấp của Mạc Tư tước cứng lại, trơ mắt nhìn thân ảnh nhỏ hòa nhập vào đám người bên trong, hắn lại liếc mắt một cái liền thấy được cô.
Lúc đợi Mạc Tư Tước đến gần cô, Ôn Hinh đột nhiên đứng lên, hé ra bộ mặt nạ quỷ dữ tợn cùng một tiếng khẽ gọi.Mạc Tư Tước một tay chụp lấy đầu của nàng, lấy mặt nạ trên mặt nàng ra, nửa cười nửa không nhìn cô, “Ôn Hinh,cô thực ngây thơ!”
Sao? Hắn không có bị dọa ?
Ôn Hinh xoa cái trán nhìn nhìn mặt nạ màu đen trên tay, còn có trước mặt hình động vật, cô chọn cái này là để dọa người , nhưng mà nam nhân này tại sao lại không sợ?
“Cô nghĩ rằng ta là cô a, cô gái ngốc!” Mạc Tư Tước đoạt lấy cái mặt nạ quỷ quăng trở về quầy hàng, sau đó đưa tay kéo cô đi.Ôn Hinh đi ở phía sau nói rõ bất mãn , Mạc Tư Tước đắc ý cười, sau đó kéo cô vào một cửa hang bán ngọc cổ.
Ngón tay thon dài của Mạc Tư Tước đang cằm một vòng phỉ thúy màu sắc trong suốt, cuối cùng dừng lại trên một cái vòng ngọc màu xanh biếc .
Ông chủ của cửa hàng theo yêu cầu của hắn đưa chiếc vòng tay tới trước mặt hắn. Mạc Tư Tước trực tiếp túm tay trái của cô lên, cỡi đồng hồ xuống, sau đó đem vòng tay bằng ngọc xanh biếc trực tiếp đeo vào tay cho cô.
“A, anh làm gì nha?” Ôn Hinh giận dữ, muốn tháo vòng tay, cô dùng lực ra sao cũng tháo không được .
Vòng ngọc kia như là cố ý làm ra riêng cho cô vậy, Mạc Tư Tước vừa lòng nhíu mày, nhìn đồng hồ từng bị hắn làm hỏng trong lòng hắn dấy lên cảm giác thành tựu.
“Tốt lắm, tháo không được ,vậy thì đeo đi!” Hắn nói cực kì miễn cưỡng, Ôn Hinh đi qua muốn cắn hắn.Mạc Tư tước đã muốn bỏ chiếc đồng hồ đi, “Cái này,ta muốn!”
Ôn Hinh nghĩ rằng, nếu hắn có thể đổi phương thức đưa cô cái vòng ngọc, cô có lẽ sẽ nhận, nhưng chẳng qua thái độ này của hắn không khỏi quá ngang ngược đi?
“Đeo , không được bỏ ra nữa!” Mạc Tư Tước nắm cổ tay cô, mệnh lệnh không nói chen vào.
Ôn Hinh khóc không ra nước mắt,cô muốn tháo nhưng tháo không ra a!
” Mạc Tư Tước, cái này không phải giả chứ?” Ôn Hinh quơ quơ vòng ngọc trong tay, hoài nghi theo dõi sắc mặt hắn.
Mạc Tư Tước trừng mắt tà ác liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lãnh khốc ném một câu, “Cô cho rằng ta là ai!”
Trên giường lớn, hai thân thể gắt gao giao triền cùng một chỗ, ôm , hôn cuốn quýt khiến đầu óc Ôn Hinh choáng váng mơ hồ, thân thể như là mất hết ý thức, cảm thụ duy nhất chính là khoái cảm do người đàn ông kia mang lại, lợi dụng kỹ xảo quen thuộc, đưa cô vào một thế giới mới mẻ.
Loại kích thích này đánh úp đến cực điểm làm cô thậm chí quên mình đang ở nơi nào!
Chỉ có thể gắt gao ôm cổ của hắn ,để hắn tùy ý xâm nhập dùng sức tiến vào đưa đẩy trong cơ thể cô,cô nhắm mắt lại, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, cô hạnh phúc muốn khóc. . . . . .
“Ôn Hinh,Ôn Hinh,Ôn Hinh. . . . . .” Mạc Tư Tước nắm tay cô,không ngừng rên rỉ gọi tên cô.
“Gọi tên ta!” Hắn ở bên tai cô ra lệnh ,cô lúc này bị hắn yêu thương dáng vẻ nhu mì làm cho trong lòng hắn phấn khích không thôi, chỉ muốn làm cho thời gian vĩnh viễn dừng lại một khắc này, thật tốt, cô làm cho hắn cảm giác lưu luyến.
“Mạc Tư Tước . . . . .” Ôn Hinh bi hắn mê hoặc, nâng thân thể lên môi đỏ mọng gọi tên hắn.
“Không, không đúng,gọi ta là Tước. . . . . .” Hắn vẫn đang trong thân thể cô ra sức luật động, thình lình bỗng một cỗ nhiệt lượng trào dâng khiến Ôn Hinh không chịu kích tình,cô thấp giọng khóc đáp lại hắn, “Tước. . . . . .”
Mạc Tư Tước thỏa mãn cười nhẹ, chậm rãi dịu dạng hôn lên trên khuôn mặt cô, giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn chiếm được cô, mặc kệ là thân thể, hay là tâm. . . . . .
“Đáp ứng ta ,không đính hôn với Doãn thiên kình, !” Cuối cùng, Mạc Tư Tước ở bên tai cô cường thế ra lệnh , thân thể Ôn Hinh không khống chế được run run, ở dưới thân hắn lần lượt nở rộ, cuối cùng vô lực gật đầu.
Trong đầu chợt Ôn Hinh chợt lóe lên khuôn mặt dịu dàng của Doãn thiên kình, nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông trước mắt này chiếm cứ .
Ban đêm, Ôn Hinh mơ mơ màng màng cảm giác được người bên cạnh chuyển động,cô dường như nghe thấy Mạc Tư Tước đứng dậy gọi điện thoại, chẳng qua là trong chốc lát, hắn đã lại trở về bá đạo vòng tay ôm chặt cô.
Cả người như là hư thoát, lần nửa mở mắt, Ôn Hinh giật mình há to miệng,người đàn ông bên cạnh đã hôn lên môu, “Tỉnh rồi à? Người đẹp!”
Trên người hắn còn lưu lại hương bạc hà nhè nhẹ, còn mang theo cả hương vị của nước cạo râu, cả người cũng phong thần tuấn lãng, áo sơ mi màu đen mặc ở trên người hắn càng tuấn dật, tiêu sái lỗi lạc.
“Chúng ta về nước ?” Ôn Hinh từ trong lòng hắn dịch chuyển, ngồi trở lại vị trí bên cạnh,cô cũng không biết bọn họ lên máy bay lúc nào , mà cô lại ngủ trong ngực hắn lâu như vậy?
“Chỉ có hai người đi !” Mạc Tư Tước sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi của cô, cười rất sâu.
Ôn Hinh cả kinh, quay đầu nhìn bốn phía, trong khoang hạng nhất ngoại trừ hai người bọn họ, một người cũng không có.
Nghĩ đến vấn đề sau khi về nước , trong lòng Ôn Hinh đột nhiên có chút mất mát.Khi ở Anh quốc cô và Mạc Tư Tước quan hệ trong lúc đó thực chất đã có tính đột phá,cô còn có thể đính hôn với Doãn Thiên Kình sao?
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống
Ôn Hinh trầm mặc bị Mạc Tư Tước nắm tay đi ra sân bay, vừa ra cửa Đường Sâm liền mang theo vài tên thủ hạ che chở bọn họ rời khỏi.Ôn Hinh bị Mạc Tư Tước ôm vào trong ngực, mặt không có lộ ra, nhưng cô vẫn thấy được chung quanh có thật nhiều phóng viên ẩn núp.
Trở về nước, hắn là hoàng thái tử, mà cô chẳng qua là một sinh viên bình thường không có chút tiếng tăm gì.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Trong xe, Ôn Hinh khó khăn mở miệng hỏi hắn, một tuần ngắn ngủn,cô dường như đã trải qua từ thiên đường đến địa ngục chênh lệch nghìn phần.
Mạc Tư Tước gãi gãi lòng bàn tay của cô, nghiêm túc hỏi , “Em không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao?”