“Cái gì?” Ôn Hinh đột nhiên sợ hãi, mặt nghiêng của hắn chiếu trên buồng xe giống như một đạo ngăn cách,kiên cường chắn ngang giữa hai người.
Sau đó cô nhớ tới, hôm nay là ngày Mạc Tư Tước đáp ứng đưa cô tham dự cuộc đính hôn đó .
Chẳng qua là so với sự bình thản của hắn, trong lòng Ôn Hinh giống như ngữ vị,cô đoán không được tâm tư của hắn.
Mạc Tư Tước vuốt mái tóc của cô cũng không có trả lời, mà phân phó Mạc sâm ngồi trước, “Lái xe!”
Xe dừng lại ở bên ngoài khách sạn Hoàng Triều, Ôn Hinh xuống xe, nhìn thấy ngoài khách sạn có hàng trăm chiếc xe lộng lẫy,ngoài cửa thì dùng hoa tươi kết hợp thành khí cầu chồng chất biểu hiện là buổi tiệc lớn, đâm vào mắt cô có chút phát đau.
Rõ ràng cho thấy là buổi tiệc đính hôn có chuẩn bi , sắc mặt Ôn Hinh trắng bệch nắm chặt hai tay, bị động để Mạc Tư Tước ôm vào hội trường.
Trên sàn nhà nền đá cẩm thạch bóng loáng ,đường vân rõ ràng, trải dày một tầng thảm đỏ, khách khứa tụ tập khắp nơi, cảnh tượng hết sức xa hoa làm cho Ôn Hinh không dám chuyển động .
Khi bọn họ đi tới, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước lộ nụ cười khéo , hắn tao nhã gật đầu, khách khứa ùa vào thăm hỏi, sau đó khi hai người hóa trang đi tới , ánh mắt thâm tình của hắn dừng lại ở trên người Ôn Hinh, hắn vỗ vỗ hai má của cô, cười sủng nịch, “Ngoan, đi thôi! Một lát cho cô một niềm vui!”
Cổ họng của Ôn Hinh thoáng cái như bị ai chọc thủng,đáy lòng cô có một giọng nói rất mãnh liệt nói rằng, Mạc Tư Tước lần này đặc biệt an bài, có phải hay không toàn tâm toàn ý vì cô?
Ôn Hinh bị đưa lên phòng hoá trang trên lầu , thay một thân lễ phục màu trắng xinh đẹp, thiết kế hở vai,,eo thon, tới đầu gối, ôm tron lấy thân hình hoàn mĩ của cô, mái tóc dài được cuốn lên thành búi đẹp đẽ, gò má tinh xảo điểm một chút má hồng, cô lúc này nhìn cô non nớt giống baby.
Vòng ngọc màu xanh trên cổ tay cô càng tôn lên màu da thịt trắng ngần, càng thêm lấp lánh rạng rỡ, lộng lẫy loá mắt
Khi cô bước những bước nhỏ xuống lầu, đi từng bước , cách giữa đại sảnh người đàn ông tuấn mĩ ở bên cạnh đến gần từng bước.Thời khắc này trong mắt của cô không còn có người khác tồn tại, cơ thể hắn đường cong tuyệt mĩ ,thân hình cao ngất, khí chất cao quý tao nhã, trong lòng cô giờ đây không có người nào có thể sánh kịp với hắn.
Khóe môi của Mạc Tư Tước lộ ra nụ cười, ánh mắt đối diện với cô, trên mặt Ôn Hinh ngượng ngùng mỉm cười, đi lên thảm đỏ, từng bước một đi tới chỗ hắn.
Hôm nay nam nhân vật chính là hắn, nữ nhân vật chính là cô. . . . . .
Một nhân thức làm cho lòng của cô không thể khống chế nổi run run .Ôn Hinh cảm giác được giờ khắc này kích động bao nhiêu , so với khi ở Doãn gia ,Doãn Thiên Kình bất chấp tuyên bố bọn họ đính hôn , còn làm cho cô vui sướng, kích động hơn , trước mắt khoảng cách mấy chục bước ở trong mắt cô lại dài dằng dặc như vậy. . . . . .
“Đến đây đi, bảo bối!” Mạc Tư Tước chậm rãi vươn cánh tay, trên khuôn mặt tuấn tú thượng hiện lên một chút kinh bạc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về hướng cô. Ôn Hinh cảm giác tim chính đập lại nhanh vài phần, cô đứng tại chỗ, nhìn hắn đưa tay hướng cô, hắn kêu cô, kêu cô đi qua. . . . . .
Chẳng qua là, hắn lúc này tươi cười đã có chút ngại ánh mắt của cô. Ôn Hinh lấy lại bình tĩnh, chỉ tưởng chính mình nhìn lầm rồi, khi chờ cô cố lấy dũng khí, hướng về trong lòng hắn tiếp tục đi tới, chung quanh đột nhiên tuôn ra một tràn vỗ tay,Ôn Hinh chỉ cảm thấy bên người một trận gió nhẹ thổi qua, phía sau một thân ảnh màu trắng nặng nề đụng vào cô, sau đó hướng tới phía trước hắn chạy đi.
Không có gì, so với vui mừng này cô càng thấy vui hơn!
Ôn Hinh mấp máy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúc con ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đã biết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước, thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt Mạc Tư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắn nghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vị trí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn Vân Tuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờ nhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụm lớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tước dùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi đại sảnh,xung quanh bị không khí lạnh chấn động đều lùi lại vài bước , dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đàn ông áo trắng.
Mạc Tư Tước vươn cánh tay, một tay chỉ hướng đèn treo, tàn nhẫn nói, “Nghi thức đính hôn hủy bỏ, nhưng Doãn Vân Tuyên từ hôm nay trở đi chính thức là vị hôn thê của Mạc Tư Tước!”
Mạc Tư Tước nói xong một câu như ném hai quả bom, làm cho mọi người trở tay không kịp, bao gồm Doãn Vân Tuyên, cô rưng rưng cắn răng, nhìn bong dáng Mạc Tư Tước vô tình rời đi, khách khứa tới tham gia yến tiệc đã đi qua nịnh bợ cô ta, cho dù là nghi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, cô lại được chính miệng Mạc Tư Tước công nhận cô là vị hôn thê của hắn!
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Cái gì?” Ôn Hinh đột nhiên sợ hãi, mặt nghiêng của hắn chiếu trên buồng xe giống như một đạo ngăn cách,kiên cường chắn ngang giữa hai người.
Sau đó cô nhớ tới, hôm nay là ngày Mạc Tư Tước đáp ứng đưa cô tham dự cuộc đính hôn đó .
Chẳng qua là so với sự bình thản của hắn, trong lòng Ôn Hinh giống như ngữ vị,cô đoán không được tâm tư của hắn.
Mạc Tư Tước vuốt mái tóc của cô cũng không có trả lời, mà phân phó Mạc sâm ngồi trước, “Lái xe!”
Xe dừng lại ở bên ngoài khách sạn Hoàng Triều, Ôn Hinh xuống xe, nhìn thấy ngoài khách sạn có hàng trăm chiếc xe lộng lẫy,ngoài cửa thì dùng hoa tươi kết hợp thành khí cầu chồng chất biểu hiện là buổi tiệc lớn, đâm vào mắt cô có chút phát đau.
Rõ ràng cho thấy là buổi tiệc đính hôn có chuẩn bi , sắc mặt Ôn Hinh trắng bệch nắm chặt hai tay, bị động để Mạc Tư Tước ôm vào hội trường.
Trên sàn nhà nền đá cẩm thạch bóng loáng ,đường vân rõ ràng, trải dày một tầng thảm đỏ, khách khứa tụ tập khắp nơi, cảnh tượng hết sức xa hoa làm cho Ôn Hinh không dám chuyển động .
Khi bọn họ đi tới, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước lộ nụ cười khéo , hắn tao nhã gật đầu, khách khứa ùa vào thăm hỏi, sau đó khi hai người hóa trang đi tới , ánh mắt thâm tình của hắn dừng lại ở trên người Ôn Hinh, hắn vỗ vỗ hai má của cô, cười sủng nịch, “Ngoan, đi thôi! Một lát cho cô một niềm vui!”
Cổ họng của Ôn Hinh thoáng cái như bị ai chọc thủng,đáy lòng cô có một giọng nói rất mãnh liệt nói rằng, Mạc Tư Tước lần này đặc biệt an bài, có phải hay không toàn tâm toàn ý vì cô?
Ôn Hinh bị đưa lên phòng hoá trang trên lầu , thay một thân lễ phục màu trắng xinh đẹp, thiết kế hở vai,,eo thon, tới đầu gối, ôm tron lấy thân hình hoàn mĩ của cô, mái tóc dài được cuốn lên thành búi đẹp đẽ, gò má tinh xảo điểm một chút má hồng, cô lúc này nhìn cô non nớt giống baby.
Vòng ngọc màu xanh trên cổ tay cô càng tôn lên màu da thịt trắng ngần, càng thêm lấp lánh rạng rỡ, lộng lẫy loá mắt
Khi cô bước những bước nhỏ xuống lầu, đi từng bước , cách giữa đại sảnh người đàn ông tuấn mĩ ở bên cạnh đến gần từng bước.Thời khắc này trong mắt của cô không còn có người khác tồn tại, cơ thể hắn đường cong tuyệt mĩ ,thân hình cao ngất, khí chất cao quý tao nhã, trong lòng cô giờ đây không có người nào có thể sánh kịp với hắn.
Khóe môi của Mạc Tư Tước lộ ra nụ cười, ánh mắt đối diện với cô, trên mặt Ôn Hinh ngượng ngùng mỉm cười, đi lên thảm đỏ, từng bước một đi tới chỗ hắn.
Hôm nay nam nhân vật chính là hắn, nữ nhân vật chính là cô. . . . . .
Một nhân thức làm cho lòng của cô không thể khống chế nổi run run .Ôn Hinh cảm giác được giờ khắc này kích động bao nhiêu , so với khi ở Doãn gia ,Doãn Thiên Kình bất chấp tuyên bố bọn họ đính hôn , còn làm cho cô vui sướng, kích động hơn , trước mắt khoảng cách mấy chục bước ở trong mắt cô lại dài dằng dặc như vậy. . . . . .
“Đến đây đi, bảo bối!” Mạc Tư Tước chậm rãi vươn cánh tay, trên khuôn mặt tuấn tú thượng hiện lên một chút kinh bạc, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm về hướng cô. Ôn Hinh cảm giác tim chính đập lại nhanh vài phần, cô đứng tại chỗ, nhìn hắn đưa tay hướng cô, hắn kêu cô, kêu cô đi qua. . . . . .
Chẳng qua là, hắn lúc này tươi cười đã có chút ngại ánh mắt của cô. Ôn Hinh lấy lại bình tĩnh, chỉ tưởng chính mình nhìn lầm rồi, khi chờ cô cố lấy dũng khí, hướng về trong lòng hắn tiếp tục đi tới, chung quanh đột nhiên tuôn ra một tràn vỗ tay,Ôn Hinh chỉ cảm thấy bên người một trận gió nhẹ thổi qua, phía sau một thân ảnh màu trắng nặng nề đụng vào cô, sau đó hướng tới phía trước hắn chạy đi.