Người phụ nữ kia cũng một thân lễ phuc trắng tinh, ngực thấp,vóc người xinh đẹp không bị cản trở, cứ như vậy lướt qua cô nhào vào trong lòng Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia, cho dù là hóa thành tro cô cũng nhận biết được, người phụ nữ bụng dạ khó lường kia chính là Doãn Vân Tuyên
Sắc mặt của Ôn Hinh trong nháy mắt không còn chút máu, cô nhìn Mạc Tư Tước thu cánh tay vào.Khi Doãn Vân Tuyên đưa tay tới trước mặt hắn, hắn cúi người, tao nhã cầm tay người kia, nghe mọi người chúc phúc cùng nhau hướng về phía đèn flash .
Cô đột nhiên nở nụ cười, khóe môi cứng nhắc kéo ra một tia cười mệt mỏi, tia sáng của đèn flash chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ tà mị kia, Ôn Hinh hiện tại mới biết được,cô cho tới bây giờ cũng chưa có hiểu được người đàn ông này.
So với Doãn Vân Tuyên xinh đẹp và quý giá, cô bình thường tựa như một gốc cây hoa cúc hoang dã, cô tại sao còn có thể ảo tưởng , hắn muốn cho cô một buổi tiệc đính hôn long trọng nha?
Thì ra từ đầu tới cuối, cô chính là một đại ngốc bị người ta lừa gạt!
Ôn Hinh muốn cất tiếng cười to, thế nhưng nàng nhìn thấy Doãn Vân Tuyên kia mang vẻ mặt đắc ý, cô ta kéo cánh tay Mạc Tư Tước, vẻ mặt tươi cười khiêu khích, cô ta hướng cô khoe ra, khoe ra thành công của cô ta!
Ôn Hinh một tay che ở trái tim, nhưng dưới chân vẫn bước di từng bước một tiến lên phía trước, hai tròng mắt thâm thúy của Mạc Tư Tước híp lại, trên mặt căng thẳng đã không có vẻ tươi cười.
Đúng vậy, hôm nay vốn là ngày Doãn Thiên Kình cùng cô đính hôn , hiện tại lại trở thành tiệc hắn và Doãn Vân Tuyên đính hôn !
Cô hiện tại chẳng khác gì thằng hề bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, thế nhưng chính cô vẫn không thể tin được, một khắc trước người đàn ông này còn triền miên với cô, giờ khắc này làm sao tàn nhẫn ở trước mặt cô đính hôn với phụ nữ khác!
Đáy mắt Ôn Hinh một mảnh yên tĩnh, một bước cuối cùng tiến đến đứng vững trước mặt hắn,cô ngẩng đầu,con ngươi phủ một tầng sương mù dày không hề chớp mắt nhìn hắn, hắn hôm nay thật là đẹp trai, âu phục màu trắng, đính nơ đỏ , kiêu căng lãnh thuân, ánh mắt lành lạnh nhìn cô xinh đẹp cánh môi hé ra nụ cười, lại vô lực , chỉ phun ra ba chữ, “Vì sao?”
Trong mắt cô ẩn chứa những giọt lệ nóng bỏng, tựa hồ chỉ cần vừa nhẹ nhàng đụng sẽ vỡ tan, bỗng chốc trong lòng Mạc Tư Tước như bị ai đánh, một khắc như vậy, hắn chỉ nghĩ vươn cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng.
Nước mắt của phụ nữ với hắn mà nói là không có bất luận giá trị gì, thế nhưng với cô, làm cho lòng hắn sinh thương tiếc .
Thế nhưng, hiện tại người đàn bà dựa sát trong ngực hắn, là Doãn Vân Tuyên hắn một lòng muốn đoạt được, ánh mắt Mạc Tư Tước chợt tắt, vòng chặt cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, “Tôi cho rằng, cô đã hiểu …”
Ánh mắt hắn tuyệt tình, giọng nói lạnh như băng, tựa như một chậu nước lạnh, thoáng cái làm cho cô thanh tỉnh lại, thế nhưng, hắn rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, tại sao có thể có nhiều mặt như vậy, cô không tin cái buổi tối kia ở Luân Đôn, hắn đối với cô là thật tâm, thì ra tất cả đều là giả vờ!
“Như vậy,những ngày ở Anh quốc thì sao?”Giọng nói của Ôn Hinh có chút rét run,cô cố chấp mà lại khát khao chống lại con ngươi màu lam của hắn, cô muốn một đáp án, một cái đáp án có thể cho cô hết hy vọng.
Mạc Tư Tước nghiêng mặt, không vết tích rút cánh tay của mình trên người Doãn Vân Tuyên về, sau đó tiến lên một bước,bong đen phủ lên thân thể của cô , đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn nâng cằm của cô, một con ngươi màu lamsâu như lốc xoáy, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ngay cả Doãn Vân Tuyên trở nên khẩn trương, cô ta không xác định, không có tin tưởng, chính là người đàn ông này lại cho cô một tin vui như vậy.
“Cô thật là ngây thơ!” Tay Mạc Tư Tước đột nhiên buông xuống, bắt được cổ tay mang vòng của cô , con ngươi lam thâm thúy hướng về con ngươi tĩnh lặng cuả cô, cười hỏi, “Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Doãn Vân Tuyên , tin vui này có đủ lớn hay không ?”
Khuôn mặt Ôn Hinh vùi vào đầu gối, xung quanh xe cộ đi qua, rất nhanh đem thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của cô loại bỏ ở góc hẹp.
Cô cứ như vậy ngồi xổm, nước mắt không tiếng động chảy vào trong lòng,sau khi phủ đầy bụi đứng lên, tất cả âm thanh ầm ỹ xung quanh với cô đều không quan hệ.
Thời gian dường như dừng lại vào giờ khắc này, Ôn Hinh không biết mình khóc bao lâu, giờ khắc này, cô giống như đã chảy hết nước mắt cả đời.
Cô rốt cuộc cũng ý thức được, thì ra cô đã bất tri bất giác trúng cái bẫy của Mạc Tư Tước .
Một đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, cũng đã bị cạm bẫy dịu dàng của hắn bóp chết !
Hiện tại tỉnh mộng, tan nát cõi lòng , đây là cảm giác động tâm, cô không muốn thừa nhận, thế nhưng cô đúng là đối Mạc Tư Tước động tâm ——
Gió thổi qua, nước mắt trên mặt đã cạn khô, Ôn Hinh ngẩng đầu lên, tia sang rực rỡ chiếu vào làm cô chói mắt, cô thấy hoa mắt, vô thức lấy tay che đi ánh mắt, bởi vì ngồi xổm đã lâu, chân cũng đã tê dại.
Trước mặt đột nhiên bị một đạo bóng đen bao phủ, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô đang lảo đảo bước đi. Ôn Hinh bỏ tay bịt mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy , ủy khuất trong lòng cô tưạ như nước suối cuộn trào mãnh liệt, đến lúc này Ôn Hinh mới phát hiện, cô đối với Doãn Thiên Kình là xuất phát từ một loại bản năng ỷ lại.
“Anh Thiên Kình…” Ôn Hinh thoáng cái nhào vào trong ngực của hắn, hai tay như bắt được phao cứu mạng gắt gao bấu víu trên cổ của hắn.
Khóe môi Doãn Thiên Kình lộ ra nụ cười tái nhợt vô lực, hắn không có hỏi gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm chặt cô, sau đó an ủi vỗ vai của cô, để cô tùy ý ở trong ngực hắn tìm kiếm an ủi.
“Anh Thiên Kình, hắn và Doãn Vân Tuyên đính hôn!”
“Em thật là khó chịu…”
“Hắn vì sao phải đối với em như vậy?”
“Xin lỗi, em dường như… Thích hắn …”
Ôn Hinh ở trong ngực hắn khóc như mưa, Doãn Thiên Kình lẳng lặng lắng nghe cô khóc lóc kể lể, hắn dùng chính nhiệt độ ấm áp của cơ thể của cô để làm lạnh trái tim nóng bỏng của hắn, nghe trong miệng cô kêu tên một người đàn ông khác.
“Không nên nói xin lỗi, Hinh Nhi…” Doãn Thiên Kình vuốt ve tóc của cô, dịu dàng ghé vào bên tai cô, dùng giọng nói cầu khẩn, “Xin em đừng thương hắn… em còn có anh, có anh thích em là đủ rồi!”
Hắn lần đầu tiên trong cuộc đời ăn nói khép nép với một người phụ nữ, từ trước đến nay hắn là người đàn ông giống như gió hiền hoà lãnh đạm, khi nhìn hắn âu yếm cô gái thương tâm tuyệt vọng vì một người đàn ông khác khóc , hắn thực sự cảm thấy bất lực.
Cho dù là năm năm trước, tim của hắn bởi vì một cô gái mà chết quá một lần, nhưng đấy không phải là tình yêumà là áy náy!
Ôn Hinh không biết mình bị Doãn Thiên Kình mang đi thế nào , thậm chí là vết thương dưới chân bị hắn xử lý qua, cô đều không có cảm giác nào.
Chờ lúc cô hồi phục tinh thần, Ôn Hinh mới phát hiện, cô được Doãn Thiên Kình mang về biệt thự ở bên ngoài của hắn. Doãn Thiên Kình không có nói cho cô biết, lúc Doãn Chính Hào và Ôn Tố Tâm phản đối với hắn và Ôn Hinh đính hôn, hắn liền tỉ mỉ bố trí tòa biệt thự này, dùng để làm nhà mới của hắn và Ôn Hinh !
“Nha đầu ngốc!” Ôn Hinh nghe được trong miệng Doãn Thiên Kình nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn chuyên chú ngồi xổm trước mặt cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp giúp cô đi giầy vào, hành động lại để cho Ôn Hinh nhớ lại dạ tiệc ở Luân Đôn kia.Thì ra dù cho cô đi vào hài thủy tinh cô cũng không phải công chúa!
Ôn Hinh bắt gặp con ngươi đen sẫm của Doãn Thiên Kình, cô lúc này mới chú ý tới, Doãn Thiên Kình sắc mặt rất trắng, hơn nữa trên người hắn còn mặc quần áo trong bệnh viện.
Cô nhất thời yên lặng, cô dường như cũng đã quên, hôm nay hẳn là ngày cô và Doãn Thiên Kình đính hôn!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người phụ nữ kia cũng một thân lễ phuc trắng tinh, ngực thấp,vóc người xinh đẹp không bị cản trở, cứ như vậy lướt qua cô nhào vào trong lòng Mạc Tư Tước.
Ôn Hinh nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia, cho dù là hóa thành tro cô cũng nhận biết được, người phụ nữ bụng dạ khó lường kia chính là Doãn Vân Tuyên
Sắc mặt của Ôn Hinh trong nháy mắt không còn chút máu, cô nhìn Mạc Tư Tước thu cánh tay vào.Khi Doãn Vân Tuyên đưa tay tới trước mặt hắn, hắn cúi người, tao nhã cầm tay người kia, nghe mọi người chúc phúc cùng nhau hướng về phía đèn flash .
Cô đột nhiên nở nụ cười, khóe môi cứng nhắc kéo ra một tia cười mệt mỏi, tia sáng của đèn flash chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ tà mị kia, Ôn Hinh hiện tại mới biết được,cô cho tới bây giờ cũng chưa có hiểu được người đàn ông này.
So với Doãn Vân Tuyên xinh đẹp và quý giá, cô bình thường tựa như một gốc cây hoa cúc hoang dã, cô tại sao còn có thể ảo tưởng , hắn muốn cho cô một buổi tiệc đính hôn long trọng nha?
Thì ra từ đầu tới cuối, cô chính là một đại ngốc bị người ta lừa gạt!
Ôn Hinh muốn cất tiếng cười to, thế nhưng nàng nhìn thấy Doãn Vân Tuyên kia mang vẻ mặt đắc ý, cô ta kéo cánh tay Mạc Tư Tước, vẻ mặt tươi cười khiêu khích, cô ta hướng cô khoe ra, khoe ra thành công của cô ta!
Ôn Hinh một tay che ở trái tim, nhưng dưới chân vẫn bước di từng bước một tiến lên phía trước, hai tròng mắt thâm thúy của Mạc Tư Tước híp lại, trên mặt căng thẳng đã không có vẻ tươi cười.
Đúng vậy, hôm nay vốn là ngày Doãn Thiên Kình cùng cô đính hôn , hiện tại lại trở thành tiệc hắn và Doãn Vân Tuyên đính hôn !
Cô hiện tại chẳng khác gì thằng hề bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, thế nhưng chính cô vẫn không thể tin được, một khắc trước người đàn ông này còn triền miên với cô, giờ khắc này làm sao tàn nhẫn ở trước mặt cô đính hôn với phụ nữ khác!
Đáy mắt Ôn Hinh một mảnh yên tĩnh, một bước cuối cùng tiến đến đứng vững trước mặt hắn,cô ngẩng đầu,con ngươi phủ một tầng sương mù dày không hề chớp mắt nhìn hắn, hắn hôm nay thật là đẹp trai, âu phục màu trắng, đính nơ đỏ , kiêu căng lãnh thuân, ánh mắt lành lạnh nhìn cô xinh đẹp cánh môi hé ra nụ cười, lại vô lực , chỉ phun ra ba chữ, “Vì sao?”
Trong mắt cô ẩn chứa những giọt lệ nóng bỏng, tựa hồ chỉ cần vừa nhẹ nhàng đụng sẽ vỡ tan, bỗng chốc trong lòng Mạc Tư Tước như bị ai đánh, một khắc như vậy, hắn chỉ nghĩ vươn cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng.
Nước mắt của phụ nữ với hắn mà nói là không có bất luận giá trị gì, thế nhưng với cô, làm cho lòng hắn sinh thương tiếc .
Thế nhưng, hiện tại người đàn bà dựa sát trong ngực hắn, là Doãn Vân Tuyên hắn một lòng muốn đoạt được, ánh mắt Mạc Tư Tước chợt tắt, vòng chặt cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, “Tôi cho rằng, cô đã hiểu …”
Ánh mắt hắn tuyệt tình, giọng nói lạnh như băng, tựa như một chậu nước lạnh, thoáng cái làm cho cô thanh tỉnh lại, thế nhưng, hắn rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, tại sao có thể có nhiều mặt như vậy, cô không tin cái buổi tối kia ở Luân Đôn, hắn đối với cô là thật tâm, thì ra tất cả đều là giả vờ!
“Như vậy,những ngày ở Anh quốc thì sao?”Giọng nói của Ôn Hinh có chút rét run,cô cố chấp mà lại khát khao chống lại con ngươi màu lam của hắn, cô muốn một đáp án, một cái đáp án có thể cho cô hết hy vọng.
Mạc Tư Tước nghiêng mặt, không vết tích rút cánh tay của mình trên người Doãn Vân Tuyên về, sau đó tiến lên một bước,bong đen phủ lên thân thể của cô , đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn nâng cằm của cô, một con ngươi màu lamsâu như lốc xoáy, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ngay cả Doãn Vân Tuyên trở nên khẩn trương, cô ta không xác định, không có tin tưởng, chính là người đàn ông này lại cho cô một tin vui như vậy.
“Cô thật là ngây thơ!” Tay Mạc Tư Tước đột nhiên buông xuống, bắt được cổ tay mang vòng của cô , con ngươi lam thâm thúy hướng về con ngươi tĩnh lặng cuả cô, cười hỏi, “Hôm nay là lễ đính hôn của tôi và Doãn Vân Tuyên , tin vui này có đủ lớn hay không ?”