Không có gì, so với vui mừng này cô càng thấy vui hơn!
Ôn Hinh mấp máy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúc con ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đã biết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước, thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt Mạc Tư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắn nghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vị trí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn Vân Tuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờ nhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụm lớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tước dùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi đại sảnh,xung quanh bị không khí lạnh chấn động đều lùi lại vài bước , dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đàn ông áo trắng.
Mạc Tư Tước vươn cánh tay, một tay chỉ hướng đèn treo, tàn nhẫn nói, “Nghi thức đính hôn hủy bỏ, nhưng Doãn Vân Tuyên từ hôm nay trở đi chính thức là vị hôn thê của Mạc Tư Tước!”
Mạc Tư Tước nói xong một câu như ném hai quả bom, làm cho mọi người trở tay không kịp, bao gồm Doãn Vân Tuyên, cô rưng rưng cắn răng, nhìn bong dáng Mạc Tư Tước vô tình rời đi, khách khứa tới tham gia yến tiệc đã đi qua nịnh bợ cô ta, cho dù là nghi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, cô lại được chính miệng Mạc Tư Tước công nhận cô là vị hôn thê của hắn!
*************
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
“Anh dẫn em đến một nơi!” Doãn Thiên Kình vén sợi tóc của cô, sau đó đứng lên vào phòng thay một bộ quần áo, lúc đi ra , tay đã dắt Ôn Hinh ra khỏi biệt thự.
Mộ viên, Ôn Hinh nhìn người đàn ông bên cạnh giấu vẻ mặt đau xót ở sâu trong nội tâm, cô thấy rõ hình cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trên bia mộ.Ôn Hinh đột nhiên nhớ tới Doãn Thiên Kỳ đã từng nói với cô một câu kia.
Đại ca đã từng hại chết một cô gái!
Cô gái kia chính là cô gái nằm ở đây sao?
Ôn Hinh yên tĩnh đứng ở bên cạnh hắn, Doãn Thiên Kình cong thân thể, đưa tay đặt một bó hoa hồng trắng xuống, sau đó nửa thân thể ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài chậm rãi xoa lên mộ bia lạnh băng.Trong hình là một cô gái cực ký xinh đẹp, Ôn Hinh nhìn ánh mắt của cô, bị đôi đồng tử thâm thúy màu xanh hấp dẫn mà kìm lòng không được .
“Khả Khả,anh tới thăm em …” Con ngươi của Doãn Thiên Kình tĩnh lặng chợt nhộn nhạo làn sóng, lúc đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người còn trẻ tuổi kia, trong lòng của hắn có tội ác .
Ôn Hinh lẳng lặng đi tới bên cạnh, nghiêm túc nhìn Doãn Thiên Kình nói với không khí,trò chuyện với cô gái kia.
Doãn Thiên Kình như vậy cô chưa từng thấy qua , trên khuôn mặt hắn tái nhợt toát ra vẻ bi thương, mắt ửng đỏ, không nhúc nhích vẫn duy trì cái kia tư thế, thanh âm chân than dịu dàng như vậy, Ôn Hinh nghe được cũng chỉ có hai chữ, Khả Khả, là tên của cô gái đó sao?
Quả thật là cô gái động lòng người! cô nghĩ thầm, một cô gái hoàn mĩ như vậy, mới là người trong lòng anh hai trân quý yêu thương nhất?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Hinh đứng xa xa nhìn một bức tranh xinh đẹp kia.Một người đàn ông tuấn mỹ bận áo trắng như tuyết ngồi xổm trước bia mộ lạnh băng, gió nhè nhẹ thổi qua, hoa bồ công anh rơi xuống đầy đất như là ánh mắt thiếu nữ, triền miên, lưu luyến…
Trên vai Ôn Hinh Cũng dính một mảnh hoa bồ công anh, cô vừa muốn lấy tay phủi đi, đã có một đôi bàn tay to vì cô phủi đi màu trắng trên vai.
Doãn Thiên Kình theo thói quen dắt tay cô đi, lúc Ôn Hinh trầm mặc đi theo phía sau hắn , hắn đột nhiên dừng bước, xoay người, đem Ôn Hinh ôm lấy ngồi ở đằng sau, sau đó lên xe.
Ôn Hinh cầm lấy tay vịn, quan sát đến hắn vẻ mặt lo lắng , trong lòng của cô không hiểu có một chút vị chát.
Doãn Thiên Kình cũng không vội vã lái xe, mà là đốt một điếu thuốc đặt ở miệng hút hai cái, dáng vẻ hắn hút thuốc rất u buồn. Ôn Hinh nhìn ra được đáy mắt hắn có phần bi thương, là bởi vì cái người con gái tên là Khả Khả kia sao.
“Hinh nhi…” Doãn Thiên Kình dùng sức ho khan hai tiếng, sau đó khép hờ mắt, lúc lại mở mắt ra , do bị sặc thuốc Ôn Hinh nghe được giọng nói hắn hơi khàn vang lên, “Năm năm trước, có một cô gái mang thai con của anh, thế nhưng anh lại hại chết cô ấy!”
Doãn Thiên Kình nói thật bình tĩnh, vẻ mặt vô cùng tái nhợt đã không có cảm xúc gì,năm năm sau, hắn có thể tâm bình khí hòa ở trước mặt cô vạch trần vết sẹo của mình, đó là việc duy nhất hắn làm sai ở kiếp này.
Ôn Hinh bởi vì khiếp sợ, một đôi con ngươi êm dịu trừng lớn hơn nữa,một đôi con ngươi màu đen lấp lánh tỏa sáng nhìn chăm chú vào hắn, ngực phập phồng , cẩn thận hé ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khó tin.
” Khi cô ấy biết anh lúc đó anh mới mười bảy tuổi, chênh lệch tuổi tác như vậy,anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng là cô cố chấp cùng nhiệt tình làm cho anh không thể chống đỡ được, vì thế ta phạm vào một sai lầm chí mạng…” Doãn Thiên Kình chậm rãi nói đến cảnh năm năm trước làm sao quen biết Mạc Khả Khả.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không có gì, so với vui mừng này cô càng thấy vui hơn!
Ôn Hinh mấp máy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúc con ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đã biết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước, thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt Mạc Tư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắn nghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vị trí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn Vân Tuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờ nhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụm lớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tước dùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi đại sảnh,xung quanh bị không khí lạnh chấn động đều lùi lại vài bước , dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đàn ông áo trắng.
Mạc Tư Tước vươn cánh tay, một tay chỉ hướng đèn treo, tàn nhẫn nói, “Nghi thức đính hôn hủy bỏ, nhưng Doãn Vân Tuyên từ hôm nay trở đi chính thức là vị hôn thê của Mạc Tư Tước!”
Mạc Tư Tước nói xong một câu như ném hai quả bom, làm cho mọi người trở tay không kịp, bao gồm Doãn Vân Tuyên, cô rưng rưng cắn răng, nhìn bong dáng Mạc Tư Tước vô tình rời đi, khách khứa tới tham gia yến tiệc đã đi qua nịnh bợ cô ta, cho dù là nghi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, cô lại được chính miệng Mạc Tư Tước công nhận cô là vị hôn thê của hắn!
*************
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…