Cô ấy sức sống tràn trề, là thiên kim đại tiểu thư ngồi tít trên cao, bởi vì một lần đi du lịch, cô ấy bị lạc, lúc đó trời đã tối rồi, sau đó cô gặp hắn, hắn giúp cô về sau đã bị cô quấn lấy .
Cô là em gái của Mạc Tư Tước, Doãn Thiên Kình sau khi biết thân phận của cô vẫn đối với cô trốn tránh cách xa, thế nhưng Mạc Khả Khả không buông tha luôn xuất hiện ở chỗ làm việc của hắn, xuất hiện ở phòng ăn, lại tạo ra một ít nho nhỏ ngoài ý muốn, làm cho hắn cho dù là phiền chán cũng đối cô không phát tán tức giận.
Có đôi khi hắn suy nghĩ, có thể cũng là bởi vì tích cách hắn lãnh đạm cho nên mới làm cho cô không thể từ bỏ theo đuổi hắn!
Doãn Thiên Kình ngay từ đầu coi thường, về sau càng dung túng, thậm chí là toàn bộ buổi tối bị cô tiểu quỷ đùa giỡn,lúc quá chén hắn mê loạn tiến nhập thân thể của cô, sau đó trôi qua hắn thật là hối hận.
Hắn không yêu cô gái này, thế nhưng cô cũng không phải là đối tượng hắn có thể chơi đùa.
Sau đó cô tự cho là người phụ nữ của hắn, lợi dụng tất cả mọi dịp xâm nhập vào cuộc sống của hắn.Doãn Thiên Kình nghĩ thầm, nếu như không phải về sau nhìn thấy Ôn Hinh động tâm, có thể hắn sẽ thuận theo ý trời tiếp nhận Mạc Khả Khả rồi, chẳng sợ hắn không thương cô.
Ôn Tố Tâm gả cho Doãn Chính Hào ngày đó, hắn gặp được kế mẫu mang đến một em gái, đó là một cô bé gầy yếu mà lại thanh tú ,lúc Doãn Thiên Kình lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền nảy mầm một loại xúc động muốn bảo hộ cô bé đó.
Mãi đến về sau hắn mới biết được, thì ra hắn vẫn muốn cô, chờ đợi cô!
Cô yên tĩnh đứng ở góc u ám, con ngươi đen nhánh sợ hãi nhìn chằm chằm nơi xa lạ này, đó cũng là lần đầu tiên Ôn Hinh tới Doãn gia.
Cũng cùng một ngày đó, Mạc Khả Khả xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì hắn một ngày trước đã đáp ứng cô, muốn đưa cô cùng đi ngắm mưa sao băng. Thế nhưng hắn lại thất hứa !
Về sau, đêm đó thực sự có mưa sao băng, thời gian cô bị đưa đến bệnh viện đã mất máu quá nhiều , trong bụng đã mang thai một tháng.
Doãn Thiên Kình quỳ gối trước mặt cô, máu nhiễm đỏ cả âu phục màu trắng, một hồi ánh sáng lấp lánh mưa sao băng, cũng mang đi tính mạng cô gái xán lạn ở bên hắn!
Sau khi Mạc Khả Khả ra đi, Mạc Tư Tước về nước, Doãn Thiên Kình như cái xác không hồn trải qua một đoạn cuộc sống không bằng chết.Từ đó về sau, tim của hắn trở nên càng lạnh hơn, cả người cũng càng trở nên trầm mặc.
Đến lúc Giản Ny xuất hiện, Doãn Thiên Kình biết, hắn là bởi vì trong lòng đối Khả Khả có vài phần áy náy, vì thế ở trên người Giản Ny thấy được vài phần bóng dáng của Khả Khả, hắn đối với cô ta dùng vài phần thật tình.Nhưng mà Mạc Tư Tước bởi vì muốn trả thù, vì thế tìm tới Doãn Vân Tuyên và Ôn Hinh!
Hiện tại Doãn Thiên Kình đang mâu thuẫn , thống khổ , hắn thế nào nhẫn tâm nói cho cô biết.Người Mạc Tư Tước muốn trả thù chính là hắn, cho tới bây giờ hắn đều luyến tiếc cô khổ sở…
Thấy cô vì Mạc Tư Tước khóc, lòng hắn như đao cắt, hắn biết, hắn thua, thất bại thảm hại, bởi vì hắn yêu cô gái này!
Ôn Hinh ngơ ngác nghe thanh âm hắn trầm như đai dương mênh mông, cảm quan toàn thân đều kêu gào lên, giờ khắc này, cô yêu thương Doãn Thiên Kình,thì ra ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn lại chôn giấu một đoạn quá khứ bi thảm như vậy.
Nhưng cô hiên tại cũng không biết, thì ra cô gái đã mất kia, chính là em gái của Mạc Tư Tước!
Doãn Thiên Kình dùng chính vết thương trong tim của mình để cảm hóa trái tim không trọn vẹn của cô, “Hinh nhi,em xem, anh cũng có một đoạn tình cảm thương tâm, làm cho hai trái tim vỡ vụn của chúng ta kết thành một trái tim hoàn chỉnh , được không?”
Doãn Thiên Kình cầm lấy tay cô, phủ lên lồng ngực của hắn, trong mắt Ôn Hinh đã chứa đầy nước mắt, thế nhưng vì sao lúc gật đầu cô lại chần chờ?
Doãn Thiên Kỳ chửi rủa và trách cứ, lại để cho trong đầu hỗn loạn của cô rõ ràng một điểm, thì ra bị Mạc Tư Tước tổn thương thấu tim, lại trở thành một mảnh tàn khốc!
Hắn hôm nay đối với cô tàn nhẫn bao nhiêu, cô sẽ đối với hắn hận càng sâu sắc !
Nước mắt trên mắt Ôn Hinh ngừng lại,cô chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, cô che miệng nói xin lỗi với Doãn Thiên Kỳ, “Anh hai,em không biết sẽ như vậy, thực sự xin lỗi…”
Cô hiện tại biết lúc Doãn Thiên Kình xuất hiện ở trước mặt cô, sắc mặt tái nhợt, còn mặc đồ bệnh nhân, thì ra anh cả là từ trong bệnh viện chạy đến !
Mạc Tư Tước tàn nhẫn đâm cô mô một đai, lại sát thêm muối lên vết thương của cô. Tim của Ôn Hinh đã đau tới tê dại, đàn ông như vậy còn có gì đáng để cô lưu luyến ?
“Hinh nhi, đừng nghĩ ngớ ngẩn nữa,anh muốn em lấy thân phận em vợ đối đãi với hắn.Hắn và Vân Tuyên đã đính hôn, sẽ là anh rể của em,em không nên để người làm anh này cảm thấy khó xử, cũng không nên làm cho dì Tâm khó xử, đúng không?” Trong mắt Doãn Thiên Kỳ chua chát, hắn muốn đưa tay ôm cô, nhưng tới cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô làm thương tổn anh cả, cũng làm cho Vân Tuyên khó xử, trong lòng hắn có chút oán hận .
“Em hiểu,em biết mà anh hai, sau này sẽ không, sẽ không…” Ôn Hinh rơi lệ đầy mặt, áy náy cúi đầu thật thấp trước mặt Doãn Thiên Kỳ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, Doãn Thiên Kỳ nhìn thấy dưới đôi giày trắng vải bạt của cô đã lưu lại vết máu màu đỏ.
Chạy ra bệnh viện, sắc trời đã tối, Ôn Hinh dọc theo bóng người thưa thớt ở hành lang đi ra, hai mắt sưng đỏ rốt cuộc cũng không chảy ra một giọt nước mắt.
Đi tới một quán bar, cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt yếu ớt nhìn lại bên trong, cô đột nhiên liền cười.
Sau đó lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Mạc Tư Tước, sau đó tắt máy, nhấc chân đi vào trong quán bar huyên náo kia.
Cũng gian phòng đó, cô nằm ở trên cái giường kia, nhớ tới Mạc Tư Tước chiếm lấy lần đầu tiên của cô, cô đem cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, cảm thấy bụng dưới lý truyền đến đau đớn khó chịu, có thứ gì đó theo trong thân thể chảy ra.
Chiếc Maybach màu đỏ dọc theo thành phố lượn một vòng, cuối cùng ổn định dừng ở trước cửa quán bar kia.
Biết cô tới đã thật lâu, hắn vội vã vào phòng đã thuê,lúc nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp nằm trên giường màu trắng lớn kia, tim của hắn đều nóng lên.
Ôn Hinh nhìn thấy hắn xuất hiện, biếng nhác ngồi dậy, sau đó hướng hắn nũng nịu cười, “Anh rể…”
“Xuỵt, không nên gọi là anh rể…” Toàn thân Mạc Tư Tước máu đều sôi trào , lúc nhìn thấy cô một chốc kia, tất cả lý trí cùng bản tính lãnh khốc đều bị hắn dứt bỏ rồi!
Hắn hiện tại chỉ có một cảm giác, hắn muốn cô, muốn cô, muốn cô đến chết a!
Mạc Tư Tước đi tới dùng sức ôm lấy cô, cái miệng nhỏ nhắn kêu tên kia làm cho hắn tức giận, từ trong buổi đính hôn một khắc cô rời đi, hắn đã muốn đuổi theo cô, may là bây giờ cô đang nằm trong ngực hắn!
Mạc Tư Tước tính trừng phạt hôn lên môi của cô, đôi môi như cánh hoa của cô lạnh băng, thậm chí là thân thể cũng lạnh, đối mặt với khinh bạc của hắn, cô không phản kháng, càng không có ý đón nhận hắn, hắn từ trong ánh mắt trống rỗng của cô thấy được vẻ tuyệt vọng, tim của hắn nhất thời liền co rút đau đớn.
“Hinh nhi…” Hắn hôn một cái lên trán của cô, sau đó gọi tên của cô.
“Tước…” Ôn Hinh cười tươi như hoa, đột nhiên tay vòng lên cổ của hắn, sau đó chậm rãi tiến sát vào hắn, một ngụm cắn vành tai hắn.Khi hắn đau đến thở không ra hơi, cô cầm lấy tay của hắn hướng về phía hạ thân cô.Mạc Tư Tước sờ thấy một cổ chất lỏng ẩm ướt, sau đó liền nghe thấy cô yêu kiều vừa cười vừa nói, “Hôm nay,em cũng muốn cho anh một tin vui!
“Em đã mang thai con của anh…” Cô nhướn môi lên, cười tuyệt mỹ, nụ cười khuynh thành tuyệt sắc kia, làm cho Mạc Tư Tước đến hô hấp cũng quên.