Khi ra trải qua với người đàn ông khác, giờ cô thực sự không thể vui vẻ đi tiếp nhận một người đàn ông khác .
Ôn Hinh do dự và không xác định, cũng làm cho Doãn Thiên Kình nhận thức được, lòng của cô đã cách hắn càng ngày càng xa !
“Anh hai!” Ôn Hinh vừa muốn mở miệng, Doãn Thiên Kình vươn một ngón tay chặn môi của cô, sắc mặt hắn trắng bệch, đột nhiên lại dùng sức ho khan, cô sợ hãi, vội vã đưa tay dìu hắn đi, cả người Doãn Thiên Kình không kịp đề phòng bất ngờ lảo đảo hướng trên người cô.
“Anh, anh cả, anh làm sao vậy?” Bả vai gầy yếu của Ôn Hinh không chịu được trọng lượng lớn của hắn, cô vội vã lấy điện thoại di động ra gọi điên thoại cho Doãn Thiên Kỳ.
Tới bệnh viện, cô trơ mắt nhìn Doãn Thiên Kình đỗ bệnh, cô không nghĩ tới anh hai ở trong cảm nhận của cô luôn luôn cao lớn anh dũng cũng sẽ có ngày sinh bệnh.
“Doãn thiếu gia là trúng độc rượu, dạ dày bị xuất huyết nhiều, trước đó đã rửa ruột quá một lần , thế nhưng hắn còn chưa có khỏi liền xuất viện …” Bác sĩ nhíu mày, khó xử nhìn Doãn Thiên Kỳ nói.
Doãn Thiên Kỳ không kiên nhẫn phất phất tay, sắc mặt hung tàn xốc áo bác sĩ lên, “Phải chữa hết cho anh ấy!”
“Anh hai…” Ôn Hinh yếu ớt đi tới phía sau hắn, kéo vạt áo của hắn, bộ dáng nổi giận của Doãn Thiên Kỳ làm vị bác sĩ run run.
dọa người
“Ôn Hinh, em có nhớ em đã đáp ứng anh cái gì?” Sắc mặt Doãn Thiên Kỳ xanh mét, trên khuôn mặt tuấn tú đã không còn vẻ ngang ngạnh cợt nhả như trước, mà là lạnh lùng, mắt nhìn từ trên cao thẳng xuống cô.
“Xin lỗi…” Ôn Hinh nhỏ giọng trừu khí, lông mi dài rũ xuống, tưạ như đứa bé phạm lỗi.
Cô làm sao có thể quên, cô đã từng chính miệng đáp ứng Doãn Thiên Kỳ, chỉ cần Doãn Thiên Kình không buông tha cô, cô sẽ vẫn ở bên cạnh hắn!
“Em mất tích mấy ngày nay, có biết anh cả tìm em đến điên rồi?” Doãn Thiên Kỳ siết chặt nắm tay, bởi vì biết Doãn Thiên Kình yêu thương Ôn Hinh, vì thế hắn cũng yêu thương cô, yêu thương cô cùng Vân Tuyên như nhau, thế nhưng hắn là người duy nhất nhìn thấy Doãn Thiên Kình sống như một cái xác không hồn , hắn quyết không cho phép bất luận một người phụ nữ nào lại thương tổn anh cả một lần nữa!
“Em ở cùng Mạc Tư Tước ở cùng một chỗ!” Ánh mắt của Doãn Thiên Kỳ rét lạnh tưạ đao hướng về phía cô, Ôn Hinh cúi đầu thấp hơn, ngón tay run rẩy đặt ở đằng sau ,cô không biết, buổi tối cuối cùng ở Luân Đôn cuối cùng, thời gian cô cùng Mạc Tư Tước kích tình triền miên Mạc Tư Tước đã gọi di động Doãn Thiên Kình ,cả đêm, quá trình cô cùng hắn làm yêu , tất cả đều bị Doãn Thiên Kình nghe được.
Khi cô dưới thân hắn uyển chuyển vui sướng, kiều mị rên rỉ, thậm chí là vô cùng thân thiết kêu tên của hắn…
Thì ra ngay cả hành động thân mật tối ngày hôm ấy, cũng là một cái bẫy do Mạc Tư Tước tỉ mỉ lập ra!
Ôn Hinh lập tức ngã ngồi ở trên mặt đất băng lạnh, chiếc vòng ngọc trên cổ tay đập xuống nền phát ra tiếng vang thanh thúy, cô lại cảm thấy rất châm chọc.
Một đêm kia, cô cùng Mạc Tư Tước làm tới khi nào, Doãn Thiên Kình liền nghe tới khi nào, cô không dám nghĩ giống lúc đó trong lòng anh là cảm giác gì, một người sắp thành vị hôn thê của anh đang nằm dưới thân người đàn ông khác rên rỉ.
Mạc Tư Tước, hắn rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?
“Năm năm , ta không thấy qua đại ca uống say, thế nhưng tối hôm qua, hắn là muốn uống đến chết.Ôn Hinh, em và hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Mạc Tư Tước là bạn trai Vân Tuyên , em làm như vậy …người nào thất vọng nhiều nhất ?”
Con ngươi đen của Doãn Thiên Kỳ trừng lớn, cổ tay nổi gân xanh.Ôn Hinh cho rằng, sau một khắc hắn sẽ xông lại đánh cô , thế nhưng hắn không có, cho dù là cô bị coi thường vờ ngớ ngẩn, Doãn Thiên Kỳ cùng Doãn Thiên Kình như nhau, cho tới bây giờ đều sẽ không làm thương tổn cô!
Mạc Tư Tước ngửi được mùi tanh của máu tươi, hắn nheo lại con ngươi màu lam, sâu không lường được nhìn chằm chằm cô, có chút không xác định hỏi , “Em nói cái gì?”
“Anh quên rồi sao? Một tháng trước, ngay phòng này, trên chiếc giường này, anh đã chiếm đoạt em…” Ôn Hinh đưa ngón tay trắng noãn xoa ngũ quan tuấn mỹ của hắn, sau đó vừa cười vừa nói, “Em bảo anh mang bao, anh không chịu…”
“Vì thế, nơi này có …” Ôn Hinh lôi kéo tay hắn, dùng sức ấn bụng của mình, sau đó cười có chút lạnh lẽo, “Nhưng mà bây giờ không có, anh cảm thấy sao?”
Ngực của Mạc Tư Tước đau như bị đánh một đấm , hắn thở hổn hển, vết tích trong tay làm tim cho hắn đột nhiên lạnh.
“Mạc Tư Tước, tin vui này có đủ lớn hay không?” Ôn Hinh học dáng vẻ của hắn, nghiêm túc nháy con ngươi nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, Mạc Tư Tước lại rơi vào hố sâu do cô giăng cho ,hắn kinh ngạc không thể tự kềm chế.
Ôn Hinh nhìn vẻ mặt hồn bay phách lạc của hắn, cô lại nổi lên nụ cười, sau đó lạnh lùng đẩy hắn ra, không nói một câu đi ra ngoài.
Trên giường lớn màu lớn có một vết máu màu đỏ kinh sợ, giống như cô lần đầu tiên nằm dưới than hắn nở rộ đẹp đẽ.Lúc này ngón tay Mạc Tư Tước run rẩy một chút, sau khi hiểu ý lời cô nói, hắn bỗng nhiên hoàn hồn, rất nhanh đuổi theo, thế nhưng đã không có bóng dáng của cô.
“Ôn Hinh, người phụ nữ đáng chết này!” Mạc Tư Tước khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vã lên xe phát động cơ, dọc theo đường phố tìm bóng người của cô.
Ôn Hinh nhìn chăm chú vào xe của hắn biến mất, sau đó từ phía say cây ngô đi ra,cô ôm cánh tay một mình sưởi ấm , nhìn trời nhẹ nhàng cười.Sau đó đi vào một phòng trọ đối diện, cầm băng vệ sinh đi vào WC.
Cô lần đầu tiên cảm thấy may mắn, kinh nguyệt của mình tới thật là đúng lúc!
Tới bệnh viện, Doãn Thiên Kình đã tỉnh, đang chuẩn bị nhổ kim tiêm đi ra ngoài tìm cô.
“Ôn Hinh đã tới, anh cả ,anh đừng lộn xộn nữa !” Doãn Thiên Kỳ giơ một tay ngăn chặn cánh tay của hắn, ngăn lại hắn xuống giường.,sau đó nhìn thấy Ôn Hinh xuất hiện, hướng cô vẫy vẫy tay.Ôn Hinh vội vã chạy tới, vẻ mặt áy náy nhìn hắn, “Xin lỗi, anh cả, đều là em không tốt!”
” Nha đầu! Anh không trách em, chớ tự trách mình!” Doãn Thiên Kình kéo cô ngồi xuống ở bên giường, hai mắt sưng to như hai quả hạch đào làm cho trong lòng hắn sinh thương tiếc.
“Anh cả, anh có sao không?” Ôn Hinh quén ngón tay của hắn, nhìn thần sắc hắn suy yếu, cô vội nói, “Chờ anh khỏe đã, chúng ta sẽ ở chung một chỗ đi! Anh cả, em nguyện ý dùng nửa trái tim cộng với của anh thành một trái tim hoàn chỉnh!”
“Xin lỗi, em sau này không bao giờ vờ ngớ ngẩn nữa, anh cả,em biết sai rồi!” Ôn Hinh một tay hoàn ở hông của hắn, Doãn Thiên Kình vuốt mái tóc của cô, vui mừng cười.
Doãn Thiên Kỳ nhìn hai người ôm cùng một chỗ, bất động thanh sắc rời khỏi bệnh viện, sau đó đi về nhà họ Doãn báo bình an.
Ôn Tố Tâm vừa rạng sáng ngày thứ hai liền tới bệnh viện, lúc nhìn thấy Ôn Hinh trong lòng có vài phần áy náy.
Không phủ nhận, trong lòng của bà còn tồn tại vài phần tư tâm ,bà chỉ là muốn làm cho Ôn Hinh và Doãn Thiên Kình tách ra, không nghĩ tới sẽ có cục diện hôm nay.
Mà bà càng không có nghĩ tới, Doãn Vân Tuyên tâm tư ác độc, con bé cũng không phải dựa theo cách lúc trước trực tiếp đưa Hinh Nhi xuất ngoại!
” Dì Tâm, con không sao .Chuyện Hinh nhi cũng không cần dì bận tâm, con sẽ an bài!” Doãn Thiên Kình được Ôn Hinh nâng ngồi dậy, hắn đã nhờ Doãn Thiên Kỳ đi xử lý, chờ hắn xuất viện, hắn liền đưa Ôn Hinh đến biệt thự của mình, ở đây hắn sẽ chăm sóc cô!
“Chuyện này không được!” Ôn Tố Tâm một lời liền cự tuyệt, làm cho Doãn Thiên Kình không vui lắm nheo mày, hắn đối với mẹ kế có vài phần tôn trọng, nhưng dì ấy không có tư cách xen vào cuộc sống của hắn.
“Thiên Kình, Chính Hào cũng rất lo lắng thân thể của con, về nhà điều trị một khoảng thời gian được không?” Ôn Tố Tâm nghe được bọn họ muốn ở chung, tim đập càng nhanh hơn, bà kiên quyết muốn tống Ôn Hinh rời khỏi, không phải là vì ngăn cản bọn họ ở một chỗ sao?
” Dì Tâm sẽ không ngăn cản các ngươi, Vân Tuyên vừa mới đính thành hôn, con và Hinh nhi đợi một khoảng thời gian nửa có được hay không?”
Điệu bộ Ôn Tố Tâm mềm mại, nếu như không ngăn cản được quyết định của hắn, bà chỉ có thể kéo dài thời gian không thể để cho Doãn Thiên Kình và Ôn Hinh đơn độc ở bên ngoài, chỉ có bà biết nguyên nhân thực sự bọn họ không thể cùng một chỗ…
Doãn Thiên Kình nghe Ôn Tố Tâm thành khẩn nói, sau đó liếc mắt nhìn Ôn Hinh, gật gật đầu, sau đó còn nói thêm, “Sau này Hinh Nhi cũng về nhà họ Doãn, sau này đều là người một nhà!”
Ôn Tố Tâm không có lý do gì cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đồng ý, chí ít ở dưới mắt bà,bà còn có thể nhìn bọn họ!
Ôn Hinh đi về trường học thu dọn đồ đạc về nhà họ Doãn, Kiều Lâm rất là không muốn kéo tay cô ra khỏi trường học, Ôn Hinh cười gõ đầu của cô, “Mình cũng không phải không trở lại đi học, sau này còn có thể mỗi ngày gặp mặt nha!”
“Không giống đâu nha, trước đây chúng ta đều ngủ chung !” Kiều Lâm bĩu môi, giúp cô đem hành lý để lên xe.
Tới đón Ôn Hinh chính là Doãn Thiên Kỳ, nhìn thấy dáng vẻ Kiều Lâm như không muốn, hắn huýt sáo, hướng cô ám muội trừng mắt nhìn, “Lâm Lâm, nếu không em cũng theo anh về nhà đi, em muốn ở bao lâu cũng được!”
“Cút!” Tâm trạng Kiều Lâm đang khó chịu, nghe dáng vẻ hắn lưu manh huýt gió, trực tiếp làm lộ câu thô tục.
“Chậc chậc, thật không đáng yêu!” Doãn Thiên Kỳ khẽ thở dài hai tiếng, sau đó không nói.
“Hinh nhi, nếu như Doãn Vân Tuyên dám ức hiếp bạn,mình sẽ giúp cậu đánh con nhỏ đó!” Kiều Lâm cuối cùng vẫn là không yên lòng bám vào nói, Ôn Hinh liên tục gật đầu, Doãn Thiên Kỳ bên cạnh nhịn không được xen vào nói nói, “Cô yên tâm đi, có anh cả của tôi ở đó, không ai dám khi dễ cô ấy!”
“Cúi chào!” Ôn Hinh hướng Kiều Lâm phất phất tay, xe trượt đi ra ngoài, sau đó hướng về phía nhà họ Doãn.
Ôn Hinh ở gian phòng cách vách Doãn Vân Tuyên, thế nhưng từ giờ khắc này, cô sẽ không lui nữa, lại càng không để cho bất luận kẻ nào tổn thương được cô dù chỉ một chút!
Ôn Hinh vừa vào Doãn gia, sau đó xe Mạc Tư Tước cũng chạy đến, mái tóc hắn mất trật tự, hai mắt màu đỏ tươi, cằm có vài cọng rau, giống như một người săn bắn nguy hiểm.Hắn không coi ai ra gì, trực tiếp túm lấy cổ tay Ôn Hinh, sau đó kéo cô lên lầu, sau đó đóng mạnh cửa phòng!
“Ngày hôm qua em nói những đó là có ý gì?” Mạc Tư Tước phẫn nộ đẩy ngã cô trên giường, hai cánh tay nặng nề ngăn chặn cô.Ôn Hinh nhìn thấy hắn bận bộ quần áo ngày hôm qua đáy mắt mang theo tơ máu, trong lòng không khỏi xông lên một trận trả thù khoái ý.
Cô cười duyên một tiếng, sau đó hỏi ngược lại, “Anh thông minh như vậy, không biết là có ý gì sao?”
Mạc Tư Tước tuy rằng đã đoán được, thế nhưng một khắc cô nói có như vậy, hắn thật là mừng rỡ như điên , thế nhưng người đàn bà đáng chết này, lại dám lừa gạt hắn!
Hắn đưa tay, trực tiếp đưa vào trong quần lót của cô, sờ đến một tầng trở ngại, lúc này tròng mắt của hắn u ám, toàn thân tản ra hơi thở băng lãnh.