Doãn Thiên Kỳ chửi rủa và trách cứ, lại để cho trong đầu hỗn loạn của cô rõ ràng một điểm, thì ra bị Mạc Tư Tước tổn thương thấu tim, lại trở thành một mảnh tàn khốc!
Hắn hôm nay đối với cô tàn nhẫn bao nhiêu, cô sẽ đối với hắn hận càng sâu sắc !
Nước mắt trên mắt Ôn Hinh ngừng lại,cô chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, cô che miệng nói xin lỗi với Doãn Thiên Kỳ, “Anh hai,em không biết sẽ như vậy, thực sự xin lỗi…”
Cô hiện tại biết lúc Doãn Thiên Kình xuất hiện ở trước mặt cô, sắc mặt tái nhợt, còn mặc đồ bệnh nhân, thì ra anh cả là từ trong bệnh viện chạy đến !
Mạc Tư Tước tàn nhẫn đâm cô mô một đai, lại sát thêm muối lên vết thương của cô. Tim của Ôn Hinh đã đau tới tê dại, đàn ông như vậy còn có gì đáng để cô lưu luyến ?
“Hinh nhi, đừng nghĩ ngớ ngẩn nữa,anh muốn em lấy thân phận em vợ đối đãi với hắn.Hắn và Vân Tuyên đã đính hôn, sẽ là anh rể của em,em không nên để người làm anh này cảm thấy khó xử, cũng không nên làm cho dì Tâm khó xử, đúng không?” Trong mắt Doãn Thiên Kỳ chua chát, hắn muốn đưa tay ôm cô, nhưng tới cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cô làm thương tổn anh cả, cũng làm cho Vân Tuyên khó xử, trong lòng hắn có chút oán hận .
“Em hiểu,em biết mà anh hai, sau này sẽ không, sẽ không…” Ôn Hinh rơi lệ đầy mặt, áy náy cúi đầu thật thấp trước mặt Doãn Thiên Kỳ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, Doãn Thiên Kỳ nhìn thấy dưới đôi giày trắng vải bạt của cô đã lưu lại vết máu màu đỏ.
Chạy ra bệnh viện, sắc trời đã tối, Ôn Hinh dọc theo bóng người thưa thớt ở hành lang đi ra, hai mắt sưng đỏ rốt cuộc cũng không chảy ra một giọt nước mắt.
Đi tới một quán bar, cô đột nhiên dừng bước, ánh mắt yếu ớt nhìn lại bên trong, cô đột nhiên liền cười.
Sau đó lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Mạc Tư Tước, sau đó tắt máy, nhấc chân đi vào trong quán bar huyên náo kia.
Cũng gian phòng đó, cô nằm ở trên cái giường kia, nhớ tới Mạc Tư Tước chiếm lấy lần đầu tiên của cô, cô đem cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn, cảm thấy bụng dưới lý truyền đến đau đớn khó chịu, có thứ gì đó theo trong thân thể chảy ra.
Chiếc Maybach màu đỏ dọc theo thành phố lượn một vòng, cuối cùng ổn định dừng ở trước cửa quán bar kia.
Biết cô tới đã thật lâu, hắn vội vã vào phòng đã thuê,lúc nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp nằm trên giường màu trắng lớn kia, tim của hắn đều nóng lên.
Ôn Hinh nhìn thấy hắn xuất hiện, biếng nhác ngồi dậy, sau đó hướng hắn nũng nịu cười, “Anh rể…”
“Xuỵt, không nên gọi là anh rể…” Toàn thân Mạc Tư Tước máu đều sôi trào , lúc nhìn thấy cô một chốc kia, tất cả lý trí cùng bản tính lãnh khốc đều bị hắn dứt bỏ rồi!
Hắn hiện tại chỉ có một cảm giác, hắn muốn cô, muốn cô, muốn cô đến chết a!
Mạc Tư Tước đi tới dùng sức ôm lấy cô, cái miệng nhỏ nhắn kêu tên kia làm cho hắn tức giận, từ trong buổi đính hôn một khắc cô rời đi, hắn đã muốn đuổi theo cô, may là bây giờ cô đang nằm trong ngực hắn!
Mạc Tư Tước tính trừng phạt hôn lên môi của cô, đôi môi như cánh hoa của cô lạnh băng, thậm chí là thân thể cũng lạnh, đối mặt với khinh bạc của hắn, cô không phản kháng, càng không có ý đón nhận hắn, hắn từ trong ánh mắt trống rỗng của cô thấy được vẻ tuyệt vọng, tim của hắn nhất thời liền co rút đau đớn.
“Hinh nhi…” Hắn hôn một cái lên trán của cô, sau đó gọi tên của cô.
“Tước…” Ôn Hinh cười tươi như hoa, đột nhiên tay vòng lên cổ của hắn, sau đó chậm rãi tiến sát vào hắn, một ngụm cắn vành tai hắn.Khi hắn đau đến thở không ra hơi, cô cầm lấy tay của hắn hướng về phía hạ thân cô.Mạc Tư Tước sờ thấy một cổ chất lỏng ẩm ướt, sau đó liền nghe thấy cô yêu kiều vừa cười vừa nói, “Hôm nay,em cũng muốn cho anh một tin vui!
“Em đã mang thai con của anh…” Cô nhướn môi lên, cười tuyệt mỹ, nụ cười khuynh thành tuyệt sắc kia, làm cho Mạc Tư Tước đến hô hấp cũng quên.
Không phải lần đầu tiên có hành động thân mật như vậy, nhưng những cử chỉ vuốt ve hiện tại của hắn chỉ là làm cho Ôn Hinh cảm thấy buồn nôn.
Cô cười tùy tiện, hoàn toàn không đem khuôn mặt nổi giận của Mạc Tư Tước đặt vào mắt, càng không sợ chết cười nhạo , “Em không có mang thai a, cũng không có sinh non a, chỉ là tới tháng mà thôi!”
Mạc Tư Tước rút tay về, dùng sức bóp cằm của cô lên, luồng sức mạnh kia giống như muốn đem khớp xương cằm cô bóp nát.
Hắn đối với phụ nữ luôn luôn dịu dàng, chỉ là cô gái này, làm cho hắn hận không thể bóp chết cô!
Hắn giận giữ, có một loại sỉ nhục bị đùa giỡn tự nhiên nảy sinh, hắn là hoàng thái tử tập đoàn K-N, lần đầu tiên có phụ nữ dám đùa giỡn với hắn!
Hắn cũng không cho bất kỳ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai, chỉ có cô là ngoại lệ, vẻ mặt đêm đó của cô như rất chán ghét hắn, kháng cự hắn xâm nhập, cô chê hắn bẩn, hắn Mạc Tư Tước lúc nào lại bị một người phụ nữ như vậy ghét bỏ?
Nhưng cho dù là như vậy, hắn phá lệ không có mang bao, không chỉ là muốn trừng phạt cô, khi đó trong tiềm thức hắn, hắn cho phép cô là ngoại lệ .
Mà hắn vốn cho là cũng có thể là ngoại lệ, thế nhưng cô lại không cần tốn nhiều sức làm cho hắn lên trời xuống đất!
“Ôn Hinh,em biết lừa dối anh kết quả sẽ ra sao không?” Mạc Tư Tước một đêm không ngủ, trong lòng hắn vùng vẫy , giày vò , thậm chí là hối hận.
Hắn lần đầu tiên trong đời thương tiếc một người phụ nữ.Ở buổi tiệc đính hôn, một khắc cô rời khỏi ,hắn cũng đã hối hận.
Thậm chí hắn muốn bồi thường cô cho dù là hắn cưới Doãn Vân Tuyên, vị trí của cô ở trong lòng của hắn cũng đã vượt qua bất luận kẻ nào!
Hắn đang suy nghĩ,trước đó hắn đã vốn một lòng quyết tâm báo thù cho Khả Khả nhưng hắn phát hiệntim của mình đã càng ngày càng không thể khống chế,thấy cô cười hắn sẽ hài lòng, thấy cô khóc trong lòng của hắn cũng giống như kim đâm vô cùng khó chịu!
Thế nhưng, cô hôm nay rồi lại vui vẻ dựa sát vào bên người đàn ông khác,.Mạc Tư Tước nóng giận ,cô dám dùng chuyện đứa nhỏ để lừa dối hắn, cô gái này thực sự rất có năng lực!
Giờ khắc này, hắn càng kiên định quyết tâm của mình, hắn không muốn buông tha cô! ! !
“Anh muốn thế nào đối với em đều không sao cả, Mạc Tư Tước, em mệt mỏi, anh tha em đi!” Ánh mắt của Ôn Hinh nhìn sang nơi khác, hít sâu một hơi, sau đó cầu khẩn nhìn hắn.
Hắn đính hôn,cô hết hy vọng , bọn họ là thực sự không thể dây dưa mãi như thế!
“Anh cho em một con đường sống đi…” Khóe mắt Ôn Hinh có một giọt lệ trong suốt rơi lên mu bàn tay của hắn, da thịt của hắn bị thiêu đốt đến phát đau, hắn nâng tay lên, hôn xuống giọt lệ kia, mằn mặn , thì ra đây là mùi vị nước mắt của cô, cũng là mùi vị đau lòng của hắn.
“Ôn Hinh,anh cho em biết, chỉ cần em còn ở nhà họ Doãn, ở bên người Doãn Thiên Kình, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho em!” Mạc Tư Tước từ trên cao nhìn xuống nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô bây giờ một mảnh trắng bệch,đôi môi đỏ mọng đã thành màu tím do hôm qua hắn dùng răng gặm cắn..
Hắn nâng cằm của cô, cúi người xuống cánh môi của cô mút vài cái, Ôn Hinh há miệng cắn môi hắn, thẳng đến hai người trong miệng đều tràn ngập mùi máu tươi, Mạc Tư Tước mới buông cô ra, kéo mở cửa phòng.Doãn Thiên Kỳ đứng ở bên ngoài, Mạc Tư Tước lơ đễnh lau đi vết máu khóe miệng, sau đó lướt qua hắn trực tiếp rời khỏi.
“Đừng đến dạy tôi, anh còn chưa đủ tư cách!” Trước lúc Doãn Thiên Kỳ mở miệng, câu nói Mạc Tư Tước đập lại, trực tiếp ngăn chặn cái miệng của hắn.
Ôn Hinh đứng ở trong nhà ấm trồng hoa, nhìn một mảnh hoa xinh đẹp màu tím, ở trong đầu cô tưởng tượng dáng vẻ của nữ chủ nhân Doãn gia, đến cuối cùng viền mắt cô hơi ẩm ướt, không biết là bởi vì thương cảm hay là bởi vì Mạc Tư Tước…
Đến Doãn gia mấy ngày nay, cô và Ôn Tố Tâm một câu cũng không có nói qua, có mấy lần, Ôn Hinh nhìn thấy vẻ mặt Ôn Tố Tâm muốn xinh lỗi cô lại mềm lòng , bởi vì cô biết mẹ lúc trước một mình nuôi nấng cô lớn lên vất vả bao nhiêu, thế nhưng nàng cô không hiểu nổi lúc mẹ đuổi cô đi lại rất lạnh lùng.
Doãn Vân Tuyên ngồi ngay ngắn, cẩn thận từng li từng tí nhìn người bồi đối diện, ngày đó cô và Mạc Tư Tước đính hôn, Mạc Tấn Kỳ và vợ ông ấy đều không có tham gia, mà hôm nay cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấyngười mẹ là công chúa hoàng gia của Mạc Tư Tước.
Cả người bà đều đồ đắc tiền, khí chất xuất chúng, hai đầu lông mày xinh đẹp rất giống Mạc Tư Tước, Doãn Vân Tuyên có chút đứng ngồi không yên, rồi lại không thể không cười lấy lòng.
“Mẹ!” Cô dâng trà cho Lạc Na, mùi vị trà thơm ngát phiêu tán khắp nơi, Doãn Vân Tuyên ngọt ngào gọi mẹ.
“Đừng gọi sớm như vậy!” Ngón tay thon dài của Lạc Na dọc theo chén, sau đó nhướng mí mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện.
Lời nói của bà lạnh nhạt và xa cách, làm cho Doãn Vân Tuyên lúng túng một chút, sau đó nhu thuận phụ họa , “Dạ, bá mẫu!”
“Cô biết Tư Tước vì sao đính hôn với cô không?” Lạc Na nhìn cô gái thả lỏng, cảm thấy có chút không thở nổi, cô gái này tại sao không biếtcon trai của mình lấy cô ấy có mục đích gì.
“Tôi nghĩ, tuyệt đối không phải là bởi vì yêu cô…” Không đợi Doãn Vân Tuyên trả lời, bà nhấp một miếng trà, lạnh nhạt nói.
Doãn Vân Tuyên hé ra đẹp ngũ quan có chút lung túng, cô rõ ràng được cảm giác được mẹ của Mạc Tư Tước không thích cô, thế nhưng cô cũng không cần phải bà ấy phải thích.
Cô Doãn Vân Tuyên cũng là từ nhỏ được người khác che chở ,cô không cần phải xem sắc mặt ai, càng không có ai có thể trực tiếp ra oai phủ đầu cô như vậy.
“Bá mẫu,anh ấy có yêu con hay không, chỉ có con rõ ràng nhất!” Khuôn mặt trắng nõn của Doãn Vân Tuyên có chút giận dữ, “Hơn nữa,con cũng rất yêu anh ấy! Nếu như hôm nay bá mẫu chỉ muốn nói cho con biết những lời đó, vậy con sẽ không phụng bồi !”
Doãn Vân Tuyên nói, cũng đã cầm lấy túi chuẩn bị đứng lên,Lạc Na đột nhiên đem cái chén trong tay buông xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Muốn trở thành con dâu Mạc gia, bắt không được tim con tôi, tối thiểu phải lưu hạt giống của hắn!”
“Doãn Vân Tuyên, Tư Tước từng có rất nhiều đàn bà, ta không hi vọng cô trở thành một nửa của Tư Tước, thế nhưng hiện tại hắn thừa nhận thân phận của cô, tôi cũng sẽ không phản đối nữa!”
“Tôi bây giờ đối với cô chỉ có một yêu cầu, mau chóng có con với Tư Tước!”
“Mạc gia không phải là nhà giàu có bình thường, thân phận Tư Tước, cô cũng biết…” Lạc Na từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa, sau đó đưa tới trước mặt Doãn Vân Tuyên , căn dặn , “Như vậy, cô sau này đến ở chổ nó đi!”
Biệt thự Mạc Tư Tước chưa từng có người phụ nữ nào ở qua, Doãn Vân Tuyên nhiều lần quấn quít lấy hắn muốn ngủ lại, hắn cũng không có đồng ý!
Doãn Vân Tuyên chỉ có dung từ khiếp sợ để hình dung tâm tình hiện tại, cô làm sao cũng không ngờ tới, Lạc Na không thích cô, đồng thời trông cậy cô sinh cho Mạc Tư Tước một đứa con!
“Dạ,con biết!” Doãn Vân Tuyên mừng rỡ gật gật đầu, sau đó đưa tay đón lấy chìa khóa biệt thự, đang lúc tay cô vừa muốn đụng, đột nhiên xuất hiện một bàn tay to cướp đi ——