Giọng của hắn cũng giống như mấy người đàn ông khác,cho dù hai mươi năm qua cô nghe rất nhiều hai chữ đó,lúc này cô lại cảm thấy tên của mình từ miệng hắn phát ra cũng dễ nghe như vậy.
Nhưng mà tên đàn ông kia ở nơi nào cũng làm cho cô cảm thấy xấu hổ!
Không chờ hắn đuổi theo, Ôn Hinh cũng thầm tự hỏi mình vì sao hắn có thể biết tên của cô,nhớ đến nụ hôn vừa rồi cô sờ lên hai má đang nóng của mình chạy nhanh về phía trước.
Đi ra khỏi bệnh viện, trên cánh tay truyền đến một cảm giác mát rượi, cô mới thấy được thì ra bầu trời bắt đầu một trận đổ mưa.
Ôn Hinh không quan tâm lắm giơ hai tay che lại đỉnh đầu chuẩn bị vọt vào màn mưa, phía sau có một lực mạnh giữ chặt lại cô,mùi vị bạc hà tươi mát liền xông vào mũi.
Hết sức kỳ quái, bọn họ mới gặp mặt mới hai lần, cô thế nhưng cũng cảm giác được hơi thở đặc biệt trên người hắn mang theo mùi vị mị hoặc hơi bất lưu thần, có thể đem người ta cắn nuốt.
“Cô chạy nhanh như vậy làm gì?”Mạc Tư Tước ngón tay lướt qua gò má bị cô đánh,hắn không nghĩ tới trên đời này còn có đàn bà dám tát hắn, nếu bị đám thái tử xấu kia biết nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Hắn là hoàng thái tử dạng gì mà đàn bà cũng không thu phục được,chẳng qua mèo hoang nhỏ trước mắt hắn lúc này dường như cả người đều mọc gai.
“Anh lôi kéo tôi làm cái gì?” Ôn Hinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong bệnh viện lui tới vài người bởi vì trời đang đổ mưa cho nên cũng không có ai chú ý đến họ.
“Lên xe,tôi đưa cô đi!” Mạc Tư Tước vừa dứt lời chiếc xem Maybach màu đỏ như lửa đã dừng trước mắt hai người bọn họ,Ôn Hinh nhận ra chiếc xe này chỉ qua là không nhớ chủ nhân nó.
“Không cần,với lại tôi không quen với anh!”Tuy cô bệnh nặng mới khỏi nhưng trên người vẫn còn sức tự đi, chỉ là ở trước mặt Mạc Tư Tước chưa có ai dám ngỗ nghịch với hắn.
“Tại sao lại không muốn lên xe ?”Mạc Tư Tước buông lỏng tay cô ra,Ôn Hinh nhấc chân liền cho hắn một cước,Mạc Tư Tước không ngờ tới cô có chiêu này ngũ quan tuấn mỹ nhất thời kích động tức giận, “Cô gái này đúng là không biết tốt xấu!”
“Anh là người hạ lưu vô sỉ, Giản Ny thật sự là mắt bị mù mới có thể coi trọng anh!”Ôn Hinh không chút nhượng bộ, trước đó chính mắt cô thấy những hành vi xấu ca của hắn tự đáy lòng cô bài xích chán ghét hắn.
“Tôi hạ lưu vô sỉ?”Mạc Tư Tước cười nhạo một tiếng, sau đó nhân lúc Ôn Hinh không có phòng bị hắn cưỡng chế ôm chặt eo của cô, một tay đè lên cái ót của cô,nhìn đôi môi bị sưng đỏ của cô hắn tức giận hôn mạnh xuống.
“A . . . . . a. . . . . .” Ôn Hinh bị hắn xiết rất chặt ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn,lưỡi cô bị hơi thở nam tính của hắn bao lấy,cô đẩy hai hai tay vào ngực hắn muốn thoát ra.
Tên đàn ông trời đành này lại một lần nữa cường hôn cô!
“Như vậy mới gọi vô sỉ hạ lưu, hiểu chưa?”Mạc Tư Tước buông ra là lúc đầu lưỡi ám muội liếm qua khóe môi cô,Ôn Hinh cảm thấy vô cùng ghê tởm, phản xạ có điều kiện giơ lên một cánh tay lại bị Mạc Tư Tước rất nhanh bắt được.
“Cô gái,đừng nữa khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, lên xe!”Mạc Tư Tước kiêu căng dương cằm, hắn có thói quen ra mệnh lệnh,thói quen người khác phải phục tùng hắn nhưng mà cô là ai,cô là Ôn Hinh!
“Nằm mơ!” Ôn Hinh đột nhiên giơ lên cánh tay còn lại lên, bạt tai giống như sét đánh phóng thẳng lên má hắn,nhìn hắn khuôn mặt tuấn tú hai bên má in đậm năm ngón tay Ôn Hinh mới cảm thấy trong lòng bớt giận một chút.
“Những thứ đó bà cô này không cần,anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, khốn kiếp!” Ôn Hinh đẩy hắn ra,cô không muốn ở cùng tên đàn ông này một phút nào nữa.
“Cô gái chết tiệt,cô nhớ kỹ hôm nay đấy!” Mạc Tư Tước nổi giận giọng nói phía sau vang lên, Ôn Hinh lúc này chạy đã khá xa.
Ngồi ở trong xe Mạc Sâm giật mình với hàng loạt động tác lưu loát vừa rồi của Ôn Hinh,trong lòng thầm khâm phục dũng khí của cô dám ra tay với hoàng thái tử,cô dường như là người duy nhất lại là con gái nữa!
Sau khi vào ký túc xá Ôn Hinh chạy thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng,răng và môi tràn đầy mùi vị bạc hà dường như làm thế nào cũng không hết mùi đó,cô nổi giận ném bàn chải đánh răng xuống đất,Kiều Lâm từ lúc trở về vẫn duy trì một tư thế từ đầu đến cuối đó là ngồi trên giường.
“A ,cậu tại sao lại trở về?” Kiều Lâm đá chân của cô,,bên ngoài mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ tiếng nước chảy lên lá cây ngô đồng dường như đều có thể chảy tới trong lòng nàng.
“Không có việc gì,mình khỏe lắm buổi chiều có thể đi học !” Ôn Hinh không quan tâm, trong trường học có Kiều Lâm giúp nàng chống đỡ chỉ có công việc ở tiệm bán bánh ngọt và quán bar là không thể luôn xin phép.
Ngày hôm sau Ôn hinh đang đau đầu đi làm lại giấy tờ bị mất kia thì balô của cô lại có người đem tới.
Cô mở ra bên trong xem có cái gì, di động, ví tiền, cùng cái chìa khóa màu trắng,thuốc, tất cả đều ở bên trong, đây là. . . . . . Mạc Tư Tước phái người đưa tới?
Hắn có lòng tốt như vậy sao?
Ôn Hinh lại mở ra ví tiền, nhìn bên trong tiền cùng giấy chứng nhận cũng không thiếu, bên trong có hai tờ giấy,một là thẻ học sinh một là giấy căn cước,hắn đã xem qua cho nên biết tên cô.
Ôn Hinh hiện tại có chút không hiểu rõ ý đồ của tên đàn ông kia, ở trong bệnh viện cường hôn cô chính là làm cho Giản Ny xem sao?
Nhưng mà tên đàn ông đó thủ đoạn cũng quá xấu xa thật giống như các người con gái ở đây đều xoay quanh hắn.Nhưng mà cô cũng không thể quên hắn là Mạc Tư Tước.hắn là người của gia tộc Khắc Lý Tư. Hắn có thay đổi như chong chóng cũng có bản lãnh bao phủ tất cả.
Cuộc sống trước đó khôi phục cô lại tiếp tục bận rộn,buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu Ôn Hinh phải đi câu lạc bộ tư nhân làm phục vụ sinh,cuối tuần đi bán bánh ngọt,nếu không phải do Triển Dương thường đến quấy rầy cô,cô sẽ cảm thấy thoải mái tự tại hơn.
Ngày đó sau khi tan học, Ôn Hinh đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Tố Tâm gọi tới,cô giật mình nhớ tới cô đã lâu không thấy mặt mẹ mình.
Ôn Tố Tâm kêu cô dành chút thời gia về nhà họ Doãn một chuyến nơi đó cũng là nhà của cô.
Buổi chiều trên lớp không có tiết học nên Ôn Hinh đi ra ngoài , trong năm năm cô đến biệt thự nhà họ Doãn có thể đếm trên đầu ngón tay. người hầu nhà họ Doãn đối với cô xem như khách sáo,nhìn thấy cô đi vào đều lễ phép chào cô, “Ôn tiểu thư!”
“Phu nhân ở trên lầu,cô lên đi!” mẹ Ngô là quản gia nhà họ Doãn , đối đãi Ôn Hinh cũng giống như tiểu thư nhà mình.
Ôn Hinh gật đầu, cẩn thận nhìn về hướng trên lầu,vợ trước của Doãn Chính Hào để lại cho ông hai người con trai và một người con gái,Ôn Hinh nghe nói Doãn phu nhân sau khi hạ sinh Doãn tiểu thư là Doãn Vân Tuyên do khó sinh nên qua đời,cho nên mặc dù ông lấy Ôn Tố Tâm thì Doãn Vân Tuyên đối đãi mẹ kế không tốt lắm.
“Hinh nhi,con đã đến rồi?” Ôn Hinh vừa mới đi lên lầu, Ôn Tố Tâm từ trong phòng ngủ đi ra, Ôn Hinh chạy đến phía trước ôm chặt mẹ giống như trước rúc mặt vào trong lòng mẹ,cô mới phát giác mình nhớ mẹ biết bao.
“Chú Doãn đã đi ra ngoài, Vân Tuyên ở trên lầu luyện đàn!” Ôn Tố Tâm vỗ vỗ tay cô, sau đó kéo tay Ôn Hinh vào căn độc lập ở lầu hai, biệt thự nhà họ Doãn rất lớn, tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có một gian phòng kính để trồng hoa, nghe nói là Doãn phu nhân khi còn sống rất thích hoa Uất kim hương, cho nên tròng phòng đều là màu tím.
Nhìn về phía hoa màu tím kia Ôn Hinh biết mẹ trong lòng nhất định chịu khổ sở,ở trong nhà này, bà muốn lấy lòng không chỉ có người chủ gia đình còn có ba người con của người đó.