“Hinh Nhi!” Ôn Tố Tâm đi theo phía sau Ôn Hinh, đi tới cửa cầu thang lầu ba,bà đột nhiên gọi bóng người phía trước lại.
Ôn Hinh đến Doãn gia mấy ngày đây là lần đầu tiên cô và Ôn Tố Tâm nói chuyện, Ôn Hinh vừa nghe đến giọng nói của bà liền dừng bước, sau đó quay đầu nhìn bà ta, “Mẹ!”
“Con và Thiên Kình…” Sắc mặt của Ôn Tố Tâm có chút lung túng, do dự nhưng không biết mở miệng hỏi cô như thế nào.
“Các con, có hay không…”
“Hinh Nhi, bây giờ đang ở Doãn gia,con và Thiên Kình giữ một khoảng cách thích hợp được không?” Ôn Tố Tâm cầm lấy tay cô, dùng giọng thương lượng hỏi, Ôn Hinh nhìn hàng lông mày giữa nếp nhăn, dùng ánh mắt yêu thương nhịn không được nghe lời gật gật đầu, “Mẹ, con biết!”
“Con ngoan!” Tay Ôn Tố Tâm không tự chủ được sờ lên gương mặt cô,hành động quen thuộc này làm cho Ôn Hinh nhớ lại lúc nhỏ, vẫn là thật ấm áp như vậy.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng động thật lớn, Ôn Tố Tâm vội vã xuống lầu, Ôn Hinh cũng theo chạy xuống đi, sau đó liền nhìn thấy Doãn Chính Hào uống say khướt do người hầu đỡ đang đi lên lầu.
“Tôi đến đây !” Ôn Tố Tâm từ trong tay người hầu đỡ hắn, Ôn Hinh cũng chạy đến bên kia phụ đỡ cánh tay của hắn.
Bởi vì Doãn Thiên Kình mấy ngày này đều ở nhà tĩnh dưỡng, Doãn Thiên Kỳ bận rộn tán gái, công ty đều do một tay Doãn Chính Hào đảm nhiệm.
Trong trí nhớ của Ôn Hinh, Doãn Chính Hào là người đàn ông biết khống chế chính mình, nhưng mà hôm nay ông ấy sao lại uống say như vậy?
“Uống rượu nhiều như vậy… mẹ đi lấy cho chú ấy chèn canh uống để giải rượu!” Ôn Tố Tâm và Ôn Hinh cùng nhau đỡ Doãn Chính Hào vào gian phòng, nằm lên trên giường, sau đó lại không yên lòng đi xuống lầu.
“Chú Doãn, Chú Doãn!” Ôn Hinh thấy Doãn Chính Hào không phản ứng, dùng khăn lau mặt cho Doãn Chính Hào nhìn thấy Doãn Chính Hào uống rượu tới đỏ hết mặt,cô lại nghĩ tới Doãn Thiên Kình đêm đó uống rượu uống đến trúng độc, trong lòng lại không nén được quặn đau.
“Thiên Huệ, Thiên Huệ…” Doãn Chính Hào đột nhiên mở mắt,ánh sáng đèn treo thủy tinh trên cao chiếu vào mắt ông, sau đó ông cầm lấy tay Ôn Hinh, trong miệng kêu một tên của một người phụ nữ khác.
Ôn Hinh hoảng sợ, vội vã ném khăn mặt trong tay xuống, muốn giãy giụa lại bị Doãn Chính Hào dùng sức nắm lấy được tay, “Thiên huệ, em đã trở về có phải hay không, anh rất nhớ em…”
Ôn Hinh cố gắng nghe trong miệng hắn kêu tên, Thiên Huệ… Là tên mẹ của Doãn Thiên Kình?
“Mẹ!” Khi Ôn Hinh nhìn thấy Ôn Tố Tâm trở về, vội vã đứng lên, Doãn Chính Hào vẫn cầm lấy cô không tha, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm Ôn Hinh, đó là ánh mắt mê luyến của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ mình yêu, “Thiên Huệ…”
“Chính Hào, anh uống rượu say rồi, đây là Ôn Hinh a,Thiên Huệ đã chết!” Tay Ôn Tố Tâm có chút run, sau đó kéo tay ông ấy ra không để nắm tay Ôn Hinh, đem canh giải rượu ngồi bên cạnh đút vào miệng ông ấy ,ông ấy không uống đẩy ra, ánh mắt vẫn là nhìn về phía Ôn Hinh.
Ôn Hinh đột nhiên cảm thấy Ôn Tố Tâm rất đáng thương, chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm của Doãn Chính Hào đều rất thủy chung không quên được người vợ đã mất?
Thế nhưng, mỗi ngày nằm ở bên cạnh hắn, cùng hắn tay kề vai ấp là mẹ cô nha!
“Mẹ, để con đút chú ấy uống !” Ôn Hinh nhìn Doãn Chính Hào vẫn kháng cự Ôn Tố Tâm tới gần, sau đó cô bưng chén canh từ trong tay Ôn Tố Tâm đút canh cho Doãn Chính Hào , hắn cười uống cạn chén canh giải rượu từ trong tay Ôn Hinh.
Ôn Hinh một lần nữa đỡ hắn nằm xuống giường , kéo chăn qua đắp lên trên người của hắn, ông ta cũng đã qua tuổi năm mươi , đầu cũng có một chút tóc bạc, thế nhưng ông cũng có lúc không kiên cường.
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Tố Tâm bà đang chằm chằm nhìn cô không chớp mắt, giống như là muốn nhìn cô để tìm kiếm bóng dáng của ai đó, Ôn Hinh không phải lần đầu tiên có loại cảm giác kỳ quái này .
“Mẹ, cái tên Thiên Huệ kia …” Ôn Hinh nhắc tới cái tên kia , Ôn Tố Tâm lại vội vàng che lỗ tai hình như có chút quá kích, “Hinh Nhi, đừng hỏi, đừng hỏi mẹ…”
Ôn Hinh đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Ôn Tố Tâm, sau đó im lặng đi ra ngoài.
Cô đã từng ở trong phòng Doãn Thiên Kình thấy ảnh gia đình, ảnh kia là nữ chủ nhân Doãn gia, thì ra tên là Thiên Huệ, tên và người của bà đều như nhau làm động lòng người…
Thân thể Doãn Thiên Kình đã không còn lo ngại , ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng sau, hắn liền chuẩn bị đưa Ôn Hinh vào ở biệt thự của hắn.
Bởi vì hắn biết Doãn Vân Tuyên sẽ đề phòng Ôn Hinh, Mạc Tư Tước cũng thành khách quen của Doãn gia, chẳng qua là lần đó lúc cô lừa hắn, hắn tức giận bỏ đi , Mạc Tư Tước đã có thời gian rất lâu chưa có tới Doãn gia .
Doãn Vân Tuyên cả ngày rầu rĩ không vui đi học cũng không đi, Ôn Hinh về sau từ miệng Doãn thiên Kình nói mới biết được, ông ngoại của Mạc Tư Tước qua đời, hắn đi Anh quốc!
Ôn Hinh đột nhiên cũng nhớ tới thời gian không lâu cô cùng với Mạc Tư Tước ở cùng nhau trong trang viên hoa hồng , ông lão vẫn còn rất khỏe, làm sao mới hơn một tháng ông ngoại của hắn đã qua đời?
“Thích ở đây sao?” Doãn Thiên Kình không biết khi nào đã đi tới phía sau ôm lấy cô, trên người hắn có mùi nước hoa phái nam rất nhẹ nhàng khoan khoái, cho cô một loại cảm giác rất yên tâm và thư thái .
Ôn Hinh đột nhiên cảm giác được cùng Doãn Thiên Kình ở cùng một chỗ, cô thay đổi xuất phát từ bản năng ỷ lại!
Bởi vì từ nhỏ không có cha, Doãn Thiên Kình trong cảm nhận của cô chính là ngọn núi lớn kia, mà cô dần dần không rõ được, đối với Doãn Thiên Kình là tình yêu hay tình thân chiếm đa số, vẫn là tình thân chiếm đa số sao?
“Thích, ở đây có thể nhìn sao trời!” Ôn Hinh đứng trên sân thượng tay chỉ vào ngôi sao trong suốt trên một tấm màn đen đầy ánh sao sáng, như là choàng một lớp vải mỏng, ở đây mỗi một chỗ bố trí đều dựa theo phong cách cô thích.
“Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn!” Doãn Thiên Kình hôn vào cổ trắng nỏn là của cô một cái , đầu mùa đông khí trời đã có cảm giác lạnh một chút , Ôn Hinh trên người mặc áo khoác của Doãn Thiên Kình.Mặc dù Ôn Tố Tâm mãnh liệt phản đối nhưng Doãn Thiên Kình vẫn đưa Ôn Hinh ra ngoài!
Ôn Hinh im lặng gật gật đầu, cô tin Doãn Thiên Kình, vì thế nguyện ý đem tất cả của mình đều giao cho Doãn Thiên Kình!
Những ngày không có Mạc Tư Tước , cuộc sống của Ôn Hinh lại như mới bắt đầu, thế nhưng trong lòng cô rất rõ ,dù cô tự nói với mình như thế nào, cô cũng không thể làm như chưa từng quen biết người đàn ông kia!
Doãn Vân Tuyên không đến tìm cô gây phiền phức, giữa các cô bây giờ là nước giếng không phạm nước sông, Ôn Hinh trong lòng mơ hồ mong mỏi Mạc Tư Tước lại xuất hiện ở trước mặt cô ,tim cô còn có thể bình lặng như nước không?
“Hinh nhi, Hinh Nhi!” Ra khỏi thư viện, Ôn Hinh ôm sách vở đờ ra, Kiều Lâm đột nhiên tiến đến bên tai cô lớn tiếng kêu tên của cô.
Ôn Hinh hết hồn, tay đang ôm sách vở vội rớt xuống,cô vội vã ngồi xổm người xuống nhặt, sau một lát, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da kiểu nam,cô ngẩng đầu nhìn lại, đứng trước mặt cô là một người con trai cao lớn, ngũ quan sắc sảo, Ôn Hinh chớp mắt một cái, hắn đã ngồi xổm người xuống đối diện với cô, tươi cười mị hoặc, “Hi, chúng ta lại gặp mặt!”
Ngồi vào trong xe hắn châm một điếu thuốc, sau đó chậm rãi nhả khói ra.
Ngón tay kẹp điếu thuốc có chút run rẩy, Mạc Tư Tước nghe thấy tiếng tim đập của mình, một chút một chút, hắn đang gọi tên của người con gái kia !
Chỉ có hắn biết ở cô có bao nhiêu vị ngọt ngào và tuyệt vời làm cho người ta điên cuồng, hắn đối với cô có những điểm ngay cả mình đều không thể nắm giữ, chỉ cần vừa nghĩ tới cô ở dưới thân của Doãn Thiên Kình rồi bị người đàn ông đó tiến vào, hắn cuồng nộ muốn muốn giết người!
Hai mắt màu đỏ tươi, hắn ném tàn thuốc trong tay xuống, một cước giẫm hạ chân ga, trong lòng lửa giận thật lâu sau mới bình tĩnh .
Ôn Hinh, Ôn Hinh, Ôn Hinh, Ôn Hinh…
Mạc Tư Tước nhấn mạnh ga chiếc xe của mình, cửa sổ xe và mui xe đều mở ra ,gió sắc nhọn từ gương mặt và bên tai gào thét mà qua, mắt hắn sáng như đuốc nhìn chằm chằm ngay phía trướcc, trong mắt cái gì đều nhìn không thấy. Trên đường xe cộ đi lại rất nhiều, thế nhưng chiếc xe Maybach màu đỏ của hắn xen kẽ dòng xe cộ trên đường để chạy qua giống như sư tử mở miệng, hắn đang chờ nuốt chửng con mồi.
Trong xe tiếng nhạc du dương vang lên, Mạc Tư Tước chân ga không giảm, một tay gắng tai nghe màu xanh lam lên, sau đó liền nghe đến âm thanh của Trì Hạo truyền tới, “Tước, một mình cậu ở trong xe sao?”
Mạc Tư Tước vội vã nhìn lại bốn phía, phía bên kia đường thấy chiếc xe màu đen Bingley đứng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ của Trì Hạo, hắn ghé đầu ra cửasổ xe hướng về phía Mạc Tư Tước vẫy tay.
Mạc Tư Tước cũng vươn cánh tay lên cao theo hướng hắn giơ giơ lên, có chút buồn bực trong lòng nói, “Cậu theo tôi sao?”
“Thế nào? Tâm tình không tốt? Có muốn cùng nhau uống một chén hay không, gọi them Hách Liên Dã đến…”
“Không được, tôi còn có việc, các cậu chơi đi!” Mạc Tư Tước nhíu mắt lại sau đó cúp điện thoại, chiếc xe thể thao màu đỏ Maybach lại cấp tốc chen vào dòng xe cộ .
Lúc xe sắp chạy đến biệt thự cảnh giang, Mạc Tư Tước lại nhận được một cú điện thoại, đang nghe đối phương nói trong điện thoại, hắn lập tức giẫm hạ phanh lại, sau đó quay đầu lại rất nhanh hướng quán bar đi tới .
Vừa xuống xe hắn liền cấp thiết hướng trên lầu phóng đi, một mạch chạy lên tới phòng trên lầu ba, lúc đang nhìn trên ghế sa lon có người con gái đang nằm , hắn phẫn nộ gầm thét, “Daniel, ngươi đã làm gì cô ta?”
Daniel mặc bộ quần áo màu đen, cũng chỉ lẻ loi một mình xuất hiện, Mạc Tư Tước khẩn trương nhìn chằm chằm người con gái đang ngủ mê man, không phát hiện sắc mặt cô có cái gì bất kỳ khác nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng.
“Đừng khẩn trương như vậy, tôi và Ôn tiểu thư cũng coi như là quen biết, tôi mời cô ta đến không được sao?” Daniel lắc hai chân thon dài, ngồi xuống ở đối diện Ôn Hinh. Mặt của Mạc Tư Tước vô cùng dữ tợn, sau đó đá văng bàn trà trước mặt đi , động tác có chút vội vàng ôm lấy Ôn Hinh.
“Ngươi đừng lãng phí tâm tư , đồ của tôi, ngươi lấy không được đâu nha!” Mạc Tư Tước dễ dàng ôm lấy Ôn Hinh, giơ cằm lên cao ngạo lạnh lùng nhìn về phía Daniel.
Chris bá tước đột nhiên chết bất ngờ,ông ấy lập di chúc rất nhanh cũng sẽ được công bố, mà Mạc Tư Tước là người thừa kế hợp pháp , sáu mươi phần trăm cổ phần của Chris gia tộc cùng tài sản cũng sẽ rơi vào tay của Mạc Tư Tước, bao gồm tước vị mà Mạc Tư tước được hưởng!
“Trung quốc các ngươi có câu tục ngữ , chỉ thích người đẹp không thích giang sơn…” Daniel cũng không vội vã, mà là thận trọng một tấc tấc bức tiến, khóe mắt nheo lại cười nói, “Tôi muốn biết, cháu ngoại thân thiết , cháu có phải loại này hay không ?”
Hắn chẳng qua là thử dò xét người con gái kia có vị trí gì trong lòng hắn , phản khẩn trương ứng của Mạc Tư Tước giống như hắn phán đoán!
Chẳng qua là đồ hắn muốn, cũng nhất định phải có trong tay !
“Daniel, đừng nghĩ mình quá thông minh, cũng đừng vọng tưởng ở trên địa bàn của tôi dương oai, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi lần thứ hai!”
Ánh mắt của Mạc Tư Tước tà nịnh, nói từng chữ từng câu.
“Nói như vậy, vị tiểu tthư xinh đẹp này so với quyền kế thừa, cậu đã chọn vế sau rồi ?”
” Cậy thân cháu ngoại trai cậu phải biết thủ đoạn của tôi, không đạt được mục đích tôi thề không bỏ qua! Tôi sẽ cho cậu một lần cơ hội, cậu là muốn người con gái này , hay là muốn giang sơn?”
“Cn gái à ? Tôi muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu, ngươi nghĩ rằng tôi sẽ để ý sao?” Mạc Tư Tước hừ lạnh sải bước bỏ đi, chỉ có hắn biết Ôn Hinh ở bên hông tay hắn đã dùng bao nhiêu sức, có thể người con gái khác có thể như nhau, thế nhưng Ôn Hinh,cô ấy là vô giá !
Thế nhưng Daniel có bản tính hung ác, hắn vừa mới bắt đầu thì đã biết vì thế hắn sẽ không bỏ qua !
“Như vậy, chúng ta thử chờ xem sao!”
“Tôi thực sự… Rất không thích phải giết người…” Daniel lắc lư ly rượu đế dài, cười quỷ dị.
Lúc Ôn Hinh tỉnh lại,nhìn thấy khung cảnh màu sắc quen thuộc, còn có mùi vị bạc hà thanh nhã quen thuộc.
Cô lần đầu tiên bị xe của Mạc Tư Tước đụng vào, chính là bị hắn đưa về ở đây.
Ở đây… Là nhà của hắn?
Cảm giác ấm áp len lỏi trong đầu cô giống như có mấy con kiến nhỏ cắn của cô.Cô lắc đầu cảm giác cháng váng biến mất, trước mắt dần dần hiện rõ ràng, màu trang sức rất đậm là phong cách của Mạc Tư Tước.
Chẳng qua là cô tại sao ở nhà của Mạc Tư Tước ?
Ôn Hinh bước chân trần xuống giường , ở đây cực kỳ xa hoa làm cho cô líu lưỡi nói không nên lời, lúc Ôn Hinh mở cửa phòng nghe được giọng nói của Mạc Tư Tước từ phòng khách truyền đến, hắn đang gọi điện thoại.
Ôn Hinh lại lần nữa phải trở lại về phòng,cô đột nhiên nhớ tới tình cảnh lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ,cô từ trong căn phòng này nhảy xuống .
Cô đẩy cánh cửa trên ban công bước ra ngoài , lúc cô ghé vào trên ban công nhìn xuống không khỏi trợn tròn mắt, dưới lầu là một hồ bơi nước trong vắt, cô đang buồn bực bên hông đã bị một cánh tay rất mạnh ôm lấy.
“Thế nào? Muốn nhảy xuống bơi?” Mạc Tư Tước giọng khàn khàn nói với cô, Ôn Hinh co rụt vai lại tránh được nụ hôn của hắn, tia nắng ban mai rực rỡ bám theo đám sương chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, nhìn cô như vậy làm cho trong lòng của hắn có chút khuấy động .
“Bây giờ là mùa đông , hôm khác dẫn em đi tắm suối nước nóng !” Mạc Tư Tước tự nói cũng không ngại Ôn Hinh không để ý lời nói của mình.
“Tại sao tôi lại ở chỗ này?” Ôn Hinh hắng giọng,cô nhớ kỹ ngày hôm qua Daniel tìm đến cô, thế nhưng về sau…
“Ôn Hinh!” Ngón tay của Mạc Tư Tước xoa lên da thịt như ngọc của cô, hơi thở phun ở trên mặt cô, hắn ghé vào bên tai cô mê hoặc , “Em hãy ở bên cạnh anh, làm VIP tình nhân của anh đi!”
“Có thể không có người con gái khác, chỉ có mình em…”
“Em muốn cái gì anh cũng có thể đáp ứng!”
“Ngoại trừ danh phận cùng với hôn nhân,anh sẽ cho em tất cả thế giới!”
Mạc Tư Tước nói thành khẩn, nghiêm túc, không phải mệnh lệnh mà là khẩn cầu, cặp mắt màu xanh kia đảo quanh, hắn muốn thành thực mặt đối mặt với tim của mình, hắn không bỏ được cô xuống cũng không buông cô ra được!
Hắn không biết yêu cũng sẽ không yêu, thế nhưng hắn lần đầu tiên động lòng với một người con gái .Hắn nghĩ nếu chỉ có giữ cô ở bên cạnh hắn hắn mới có thể vui vẻ , vậy hắn sẽ đem cô nhốt lại ở chung với hắn cho dù là cả đời!