Ôn Hinh cố gắng mở mắt ra thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, cái trán đụng vào một lồng ngực thô ráp.Mạc Tư Tước xiết chặt bàn tay của cô, thấy cô tỉnh hắn sung sướng hôn lên trán của cô,mệt mỏi trên khuôn mặt tuấn tú thoáng cái bị quét sạch, “Bảo bối, em rốt cuộc cũng đã tỉnh!”
Ôn Hinh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trước mặt cô lớn hơn, nhấc chân phải đi đạp hắn, “Mạc Tư Tước, anh ở trên giường của em làm cái gì?”
Một cảm giác hình như ngủ rất dài, mắt Ôn Hinh lim dim buồn ngủ, còn không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh Mạc Tư Tước đã vén chăn lên xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, “Ôn Hinh, từ giờ trở đi, em nhất định phải nghe theo lời của anh!”
“Daniel có khả năng tiêm vào người của em cái gì đó không sạch sẽ.Nếu em khó chịu ở đâu nhất định phải nói cho anh biết được không?” Mạc Tư Tước nắm tay cô, ngồi xổm trước mặt cô,ánh mắt chân thành chàn ngập thương tiếc như vậy làm cho Ôn Hinh rốt cuộc biết mấy ngày qua mình không khỏe là từ đâu mà ra.
“Đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không có chuyện gì cả !” Mạc Tư Tước phát hiện ánh mắt của cô có chút sợ hãi, Mạc Tư Tước ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
“Mạc Tư Tước, em có thể bị chết hay không ?” Ôn Hinh hít thở mạnh , ánh mắt liễm diễm nhìn Mạc Tư Tước, lúc này đây hắn ôm cô,cô cũng không có đẩy hắn ra nữa.
“Sẽ không , Hinh nhi, anh sẽ không để cho em chết !Em còn chưa đồng ý làm VIP tình nhân của anh , anh còn chưa nói cho em biết…”
Mạc Tư Tước nghẹn ngào một chút, cổ họng hoạt động, anh rất yêu em, bốn chữ này chờ cô khỏe rồi , hắn mới nói cho cô nghe!
“Daniel muốn cái gì?” Ôn Hinh rúc vào trong lòng ngực hắn, mặc dù biết đây là tai nạn của Mạc Tư Tước mang cho cô, thế nhưng ngay lúc gặp hắn thì suốt đời cô tai nạn cũng đã bắt đầu rồi.
“Hắn muốn cái gì ,anh có thể cho hắn!” Ánh mắt của Mạc Tư Tước trong nháy mắt trầm xuống, trong đó lúc xương cốt trên ngón tay nổi lên, “Thế nhưng một mạng của ông ngoại anh ,anh nhất định muốn hắn phải trả lại!”
Ôn Hinh hít một hơi, người đàn ông kia sao đáng sợ như vậy , hiện tại là hắn muốn lợi dụng cô để uy hiếp Mạc Tư Tước, thế nhưng ngày đó hắn biểu hiện dạng như là không quan tâm vậy , bọn họ đang đánh cược, Ôn Hinh thành tiền đặt cược, thế nhưng cô không ngờ rằng kết cục sau đó nằm ngoài dự tính của bọn họ!
“Mạc Tư Tước…” Ôn Hinh chủ động cầm tay Mạc Tư Tước , giờ khắc này tim của cô là hướng về hắn, bởi vì cô biết hắn có một trận muốn đánh và cô cũng có một trận phải đánh!
Hơn nữa bọn họ đều thua không thể thua!
“Không nên nói cho bất luận kẻ nào biết !” Trong lòng của Ôn Hinh cảm thấy hối hận, hối hận đối với Doãn Thiên Kình, cô đã hứa với anh cả là không gặp Mạc Tư Tước nhưng cô lại không làm được.
Cô luôn luôn không nghe lời như thế, để cho chính mình bị thương mới biết được chỉ có ngực của anh ấy mới là an toàn nhất !
Chẳng qua là cô bây giờ làm sao có thể nói cho hắn biết, e rằng cô không có …
“Hinh nhi, anh hứa với em sẽ không nói cho Doãn Thiên Kình biết!” Mạc Tư Tước đố kỵ trong giờ khắc ôm nhau này, hắn nguyện ý rút lui.
Hắn cúi đầu hôn lên mí mắt cô, yêu quý hôn nhẹ lên.
Gắng gượng qua cửa ải này, hắn phải đoạt lấy cô từ bên người Doãn Thiên Kình về với hắn , quang minh chính đại cướp về!
Có một số việc cũng nên giải quyết triệt để !
Ôn Hinh ở trong biệt thự của Mạc Tư Tước , quản gia của Mạc Tư Tước nói với Ôn Hinh ,cô là người con gái mà Mạc Tư Tước lần đầu tiên chủ động mang về, ánh mắt các người hầu nhìn của cô có vài phần cung kính, Ôn Hinh tự nói với mình,những thứ này đều là cái bẫy của Mạc Tư Tước ,cô không thể ngu ngốc mà nhảy xuống !
Mạc Tư Tước không có kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, chuyện mà hắn đau khổ nhất là mỗi ngày sáng sớm đều phải đi gọi cô tỉnh dậy trong nháy mắt .
Hắn rất sợ cô sẽ vẫn không để ý tới hắn, sau đó cô nghịch ngợm mở mắt ra giận dữ nhìn hắn, hắn đều rất vui mừng.
Hắn rất sợ loại cảm giác bất an trĩu xuống, vì thế lúc Daniel muốn mời hắn đi ra biển , hắn biết mình nên dùng thứ gì đó để hoán đổi hạnh phúc của mình!
Ôn Hinh gần đây cảm giác càng ngày càng không tốt, khi Mạc Tư Tước chuẩn bị đưa cô ra ngoài , cô biết nhất định là Daniel muốn hành động .
Trong lúc Mạc Tư Tước ôm cô lên xe , đột nhiên hắn tháo chiếc nhẫn màu hồng ở ngón út ra sau đó dùng một sợi dây chuyền đeo lên cổ của Ôn Hinh.
“Có sợ không?” Mạc Tư Tước nắm tay của cô Ôn Hinh lắc đầu, mấy ngày qua cô và Mạc Tư Tước trong lúc đó càng ngày càng hiểu nhau hơn , nhìn ánh mắt của cô hắn liền biết cô đang muốn nghĩ cái gì, muốn nói gì.
“Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?” Ôn Hinh trừng mắt nhìn, làm cho Mạc Tư Tước trong lòng rung động không thôi.
Hắn thích loại cảm giác này, cảm giác cô tin hắn!
“Đúng, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em !” Mạc Tư Tước liền hôn lên môi cô một cái , sau đó cho xe khởi động , đi tới khu bến tàu.
Trên du thuyền to lớn , Daniel buông kính viễn vọng trong tay xuống , lúc Mạc Tư Tước đang đưa Ôn Hinh đi lên boong tàu , du thuyền đột nhiên khởi động, Ôn Hinh bị Mạc Tư Tước ôm vào trong lòng ngực, nhìn cách bọn họ càng ngày càng xa bên bờ, hắn bám vào bên tai nàng cúi đầu nói, “Đừng sợ!”
Trái tim đang yếu của Ôn Hinh không chịu được đập kịch liệt , lúc du thuyền dừng lại , bọn họ đã đặt mình trong biển rộng đại dương mênh mông
Có thể chứa hơn một nghìn người du thuyền dâng trên biển , tùy tiện có thể nhìn thấy được người mặc đồ đen đang mang sung.Ôn Hinh chưa từng thấy qua cho dù là ngày ấy bị Doãn Vân Tuyên đưa lên trên thuyền để nhập cư trái phép, Trì Hạo tới cứu cô, lúc cô nghe được âm thanh của tiếng súng, ánh mắt của cô cũng đang bị bịt kín !
Ôn Hinh không tự chủ được nhích lại gần trong ngực của Mạc Tư Tước, hắn chú ý tới từng hành động nhỏ của cô, ánh mắt nhu hòa một mảnh, trên mặt biển gió thật to, cảm giác rất ấm áp , nếu như không phải Mạc Tư Tước ôm cô,cô sau một khắc sẽ bị thổi ra ngoài khơi .
Bọn họ đứng ở đầu khoang thuyền , đột nhiên nghe được từ giữa khoang thuyền truyền đến một tiếng vỗ tay rất thanh thúy , Ôn Hinh cùng Mạc Tư Tước đồng thời ngẩng đầu, Daniel đeo kính râm, mặc bộ âu phục màu trắng giống như đến từ phương tây tòa thành quốc vương, ánh mắt sắc bén lúc nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Ôn Hinh , hắn nhướng khóe môi lên, ưu nhã cười, “Tước, cậu vẫn là vì mỹ nhân mà bỏ qua giang sơn!”
” Thuốc giải đâu?” Mạc Tư Tước ẩn nhẫn lửa giận, trực tiếp hướng Daniel đưa tay ra, “Mật mã ta sẽ cho ngươi, thế nhưng ta muốn bảo đảm Ôn Hinh bình an!”
Hắn lẻ loi một mình còn Daniel ở đây tất cả đều là sát thủ đứng đầ, hắn ngang tàng suy tính lợi và hại cho Daniel nghe, hắn lại vươn một ngón tay lắc lắc.
“Cậu biết tôi không thích giết người, nếu như cậu có thể sớm một chút đem cái chìa khóa cùng mật mã cho tôi, cũng sẽ không có trò chơi hôm nay …” Daniel ưu nhã cười, sau đó trong túi âu phục lấy ra một cái chai màu trắng khéo léo tinh xảo , bên trong có vài giọt dịch thể hỗn hợp lại có giá trị kinh người .
“Thế nhưng, làm sao bây giờ đây?” Daniel một tay cầm cái chai, tay kia vỗ ra tiếng, Ôn Hinh giật mình nhìn thấy Doãn Vân Tuyên hai tay bị trói dẫn theo đi ra.
“Thuốc giải chỉ có một phần, vị tiểu thư kia cũng bị tiêm vào somnus.Vậy cậu muốn cứu ai?” Daniel tháo kính râm xuống,hai mắt chuyển hướng về phía Mạc Tư Tước.
Tình huống hỗn loạn có chút ngoài dự tính của hắn!
Daniel bơi dưới nước rất giỏi, khi hắn bơi ra phía ngoài khoảng năm trăm thuớc, rốt cuộc cũng phát hiện ra Ôn Hinh chỉ có hé ra đầu nổi trên mặt nước ,cô đang cố gắng giãy giụa , Daniel vừa nghĩ tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô ,nhìn ánh mắt của cô trong sáng như ánh sao sáng ngọc, còn có điệu nhảy lúc ở Luân Đôn trong lòng của hắn đã dao động.
Hắn cố gắng hướng phía Ôn Hinh bên kia đi qua, bơi tới bên người Ôn Hinh, thủy triều đã nhấn chìm thân thể Ôn Hinh, hắn dùng lực cầm lấy tay cô, sau đó ẩn vào trong nước nâng eo của cô lên.
“Ôn Hinh, Ôn Hinh, kiên trì một chút!” Daniel nhìn sắc mặt của cô trắng bệch , trong cổ lộ lên cái nhẫn màu hồng đúng là hắn hao hết tâm tư muốn bắt được cái chìa khóa.
Chris bá tước sớm có chuẩn bị, hắn và Mạc Tư Tước trong tay kia có hai cái nhẫn màu hồng giống nhau như đúc kỳ thực chính là chìa khóa mở cái kho, Chris cất chứa của cải cả đời, tất cả đều cất giữ trong kho mà mật mã chỉ có Mạc Tư Tước biết, cho nên hắn chỉ có thể lấy được chiếc nhẫn màu hồng ở trong tay của hắn !
Lúc này thứ quan Daniel quan tâm nhất không phải là lấy chiếc nhẫn ở trên cổ của Ôn Hinh, mà là muốn cứu cô!
Ôn Hinh bị nước biển làm sặc rất khó chịu, thân thể giống như bị sóng biển quấn lấy ,cô không thể động đậy, ánh mắt nửa mở lại là nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Daniel nhìn cô.
“Anh…” Ôn Hinh từ trong phổi bật ra một chữ, rồi lại ho khan không ngừng , hai người bọn họ bị bao vây ở trong một cơn sóng biển cao hơn ở giữa biển xanh , thủ hạ xung quanh Daniel nhìn được tín hiệu hắn cầu cứu cũng hướng tới bên này .
Trên bầu trời lại róc rách những hạt mưa xuống, những hạt mưa lớn đập vào trên người hai người, Daniel có chút tốn sức ôm Ôn Hinh, thấy bóng đen cách hắn càng ngày càng gần, con ngươi màu xanh của hắn mở ra .
Mạc Tư Tước từ phía sau bọn họ bơi tới , bởi vì tập trung sức lực nâng Ôn Hinh, nên Daniel ý thức được phía sau có động tĩnh , một họng súng màu đen đã để lên trán của hắn.
Mạc Tư Tước trên mặt sóng biển ngã nhào, cặp con ngươi màu xanh lam cũng cùng không trung giống nhau tối sầm lại.
Trời mưa càng ngày càng lớn, Mạc Tư Tước nhấc môi cười, kỳ thực lúc hắn cùng Daniel nhảy xuống biển hắn liền biết, chính mình đã thắng!
“Daniel,tôi nói rồi, ngươi muốn gì đó ta cũng có thể cho ngươi, thế nhưng ——” Mạc Tư Tước kéo cò súng xuống, những hạt mưa tùy ý đánh xuống trên người của hắn, vốn là những người sát thủ mặc áo đen hướng bên này bơi tới nhưng mà đều mất tiêu hết , Daniel đột nhiên buông lỏng tay, im lặng nghe hắn nói nửa câu, “sinh mệnh của Ông ngoại , ngươi nhất định phải trả lại!”
Cách đó không xa, lại một có một du thuyền lớn hướng tới chỗ bọn họ đi tới thật nhanh , Mạc Tư Tước một tay kéo lấy Ôn Hinh, môi của hắn lạnh như băng hôn lên trán của cô, “Bảo bối,anh tới rồi !”
“Thì ra , ngươi là cố ý !” Daniel tự nhận là tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn lại không nghĩ rằng, Mạc Tư Tước trong nháy mắt có thể xoay chuyển tình thế, Mạc Tư Tước đem nhẫn giao cho Ôn Hinh chính là vì dời đi sự chú ý của hắn, bởi vì Mạc Tư Tước biết mục tiêu của hắn chỉ là nhẫn, mà Mạc Tư Tước lại là —— muốn mạng của hắn!
“Có một việc,tôi không có lừa cậu, somnus là ta hao tốn năm năm mới nghiên cứu chế ra độc dược,thuốc giải dược thực sự chỉ có một phần, lúc ta cho bá tước thuốc thí nghiệm , giải dược còn chưa có nghiên cứu ra được…” Daniel giơ lên hai tay, lục sắc con ngươi ở trong nước mưa càng phát ra ánh sáng.
Hắn đã thua, thực sự đã thua!
Thế nhưng, hắn nhìn cặp mắt quả nho mang theo con ngươi trong suốt của Ôn Hinh chần chừ nhìn hắn, hắn hộc môi mỏng nhẹ nhàng mà nói ra ba chữ, thật xin lỗi!
“Vì thế, ngươi nhất định phải chết, cậu ——” Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh mặt ấn vào trong ngực của mình, sau đó bóp cò súng.
“Pằng” một tiếng, lại một cơn sóng biển ập tới,cùng hỗn hợp nước mưa giống như tảng đá rơi xuống người bọn họ, xung quanh nước biển tất cả đều biến thành màu đỏ.
Ôn Hinh bất lực thõng tay xuống ,tay cô lôi kéo Mạc Tư Tước tính nói không cần nổ súng ,rồi cô cười tự giễu, thì ra là cô lại tự mình đa tình một lần nửa!
Mạc Tư Tước từ đầu tới đuôi đều là muốn tính mạng của Daniel , hắn chỉ lợi dụng cô!
“Mạc Tư Tước,em không muốn hận anh…” Ôn Hinh bị hạt mưa rơi xuống gương mặt làm cho bị đau , trước mắt mơ hồ đã nhìn không thấy thân hình của Daniel .
Một khắc cực kỳ nguy hiểm, người đàn ông cô tin tưởng lại một lần nữa phản bội cô!
Thủy triều đang xuống, những hạt mưa vẫn còn tiếp tục, lúc Mạc Sâm điều khiển du thuyền đứng ở trước mặt bọn họ. Mạc Tư Tước bế Ôn Hinh đi tới phía trước, sau đó nhìn ngoài khơi yên lặng, ngoại trừ ngoài kia vẫn còn một bãi máu lẫn nước biển, xung quanh đã không có bất cứ dấu vết gì!
Hắn theo trong nước biển nhảy lên du thuyền ,hai thân hình ngâm ở trong nước đã bị tê dại , trong lòng bàn tay cũng là vết máu, chỉ có hắn biết khi hắn một khắc kia dùng súng bắn, trong lòng bao nhiêu là hoang mang !
“Đi bệnh viện!” Mạc Tư Tước phó mặc cho Mạc Sâm, sau đó cả người đều ngã xuống.
Mưa vẫn còn tiếp tục rơi xuống!
Một trận, hắn thắng được thiên hạ, lại thua cô!
“Mặt của tôi, mặt của tôi làm sao vậy?” Trong bệnh viện Doãn Vân Tuyên đoạt lấy cái gương trong tay của y tá, sau đó nhìn kia hé ra khó coi, mặt của cô đã bị băng lại ,cô sợ hãi gấm rù như một con thú .
Cô rõ ràng đã uống được thuốc giải, vì sao, vì sao gương mặt cô lại bị phá hủy?
“Doãn tiểu thư, cô không nên kích động, chuyên gia của đang ở đây khám và chưa bệnh cho cô!” Bác sĩ và y tá nhìn khuôn mặt cô có chút giận giữ và mơ hồ cho nên không dám đến gần cô.
Chẳng qua là xét nghiệm kết quả, lại phát hiện trong cơ thể của cô mang một loại độc chất.
Somnus, trong y học kiểm tra không ra thành phần cùng di chứng của bệnh ,tuy là chế thuốc giải nhưng bên trong cũng có nhiễm chất độc hóa học.
Thì ra Doãn Vân Tuyên uống bình thuốc giải kia vào mới chính là nguyên nhân hủy hoại dung nhan của cô!
—— bởi vì Daniel không có tiêm somnus vào cho cô!
“Ha ha, là báo ứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay bụm mặt, trên mặt rát và đau đớn, đúng lúc này cửa phòng bị một người thô lỗ đá văng ra, người đâu nhìn rất là nghiêm khắc, trực tiếp đuổi bác sĩ trong phòng bệnh ra ngoài, “Tất cả đều cút ngay cho ta!”
Mạc Tư Tước bước nhanh tiến lên, nắm lên mớ tóc dài của Doãn Vân Tuyên , lúc nhìn thấy mặt cô máu chảy đầm đìa , hắn trực tiếp lấy tay bóp ở yết hầu của cô , từ trong lòng của hắn thốt ra một câu , “Doãn Vân Tuyên, tôi thật muốn đánh chết cô!”
Cô rõ ràng không có trúng độc, lại muốn uống thứ thuốc đó ——
Mạc Tư Tước hận, nóng nảy, hắn hiện tại cảm thấy một súng giải quyết Daniel đcó chút bất tiện cho hắn ,trước khi chết Daniel cũng chơi lại hắn một vố!
“Mặt của tôi đau quá, đau quá, a…” Doãn Vân Tuyên đột nhiên la to, lại có màu trắng nồng đậm theo trên mặt của cô chảy ra ,cô cảm thấy rất là đau làm cho cô ôm đầu muốn liều mạng đập đầu vào tường.
“Thái tử, Ôn tiểu thư tỉnh!” Ngay lúc Mạc Tư Tước chuẩn bị đối với Doãn Vân Tuyên hạ nặng tay , Mạc Sâm cấp thiết đẩy cửa vào, đúng lúc ngăn hắn lại!