Daniel bơi dưới nước rất giỏi, khi hắn bơi ra phía ngoài khoảng năm trăm thuớc, rốt cuộc cũng phát hiện ra Ôn Hinh chỉ có hé ra đầu nổi trên mặt nước ,cô đang cố gắng giãy giụa , Daniel vừa nghĩ tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô ,nhìn ánh mắt của cô trong sáng như ánh sao sáng ngọc, còn có điệu nhảy lúc ở Luân Đôn trong lòng của hắn đã dao động.
Hắn cố gắng hướng phía Ôn Hinh bên kia đi qua, bơi tới bên người Ôn Hinh, thủy triều đã nhấn chìm thân thể Ôn Hinh, hắn dùng lực cầm lấy tay cô, sau đó ẩn vào trong nước nâng eo của cô lên.
“Ôn Hinh, Ôn Hinh, kiên trì một chút!” Daniel nhìn sắc mặt của cô trắng bệch , trong cổ lộ lên cái nhẫn màu hồng đúng là hắn hao hết tâm tư muốn bắt được cái chìa khóa.
Chris bá tước sớm có chuẩn bị, hắn và Mạc Tư Tước trong tay kia có hai cái nhẫn màu hồng giống nhau như đúc kỳ thực chính là chìa khóa mở cái kho, Chris cất chứa của cải cả đời, tất cả đều cất giữ trong kho mà mật mã chỉ có Mạc Tư Tước biết, cho nên hắn chỉ có thể lấy được chiếc nhẫn màu hồng ở trong tay của hắn !
Lúc này thứ quan Daniel quan tâm nhất không phải là lấy chiếc nhẫn ở trên cổ của Ôn Hinh, mà là muốn cứu cô!
Ôn Hinh bị nước biển làm sặc rất khó chịu, thân thể giống như bị sóng biển quấn lấy ,cô không thể động đậy, ánh mắt nửa mở lại là nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Daniel nhìn cô.
“Anh…” Ôn Hinh từ trong phổi bật ra một chữ, rồi lại ho khan không ngừng , hai người bọn họ bị bao vây ở trong một cơn sóng biển cao hơn ở giữa biển xanh , thủ hạ xung quanh Daniel nhìn được tín hiệu hắn cầu cứu cũng hướng tới bên này .
Trên bầu trời lại róc rách những hạt mưa xuống, những hạt mưa lớn đập vào trên người hai người, Daniel có chút tốn sức ôm Ôn Hinh, thấy bóng đen cách hắn càng ngày càng gần, con ngươi màu xanh của hắn mở ra .
Mạc Tư Tước từ phía sau bọn họ bơi tới , bởi vì tập trung sức lực nâng Ôn Hinh, nên Daniel ý thức được phía sau có động tĩnh , một họng súng màu đen đã để lên trán của hắn.
Mạc Tư Tước trên mặt sóng biển ngã nhào, cặp con ngươi màu xanh lam cũng cùng không trung giống nhau tối sầm lại.
Trời mưa càng ngày càng lớn, Mạc Tư Tước nhấc môi cười, kỳ thực lúc hắn cùng Daniel nhảy xuống biển hắn liền biết, chính mình đã thắng!
“Daniel,tôi nói rồi, ngươi muốn gì đó ta cũng có thể cho ngươi, thế nhưng ——” Mạc Tư Tước kéo cò súng xuống, những hạt mưa tùy ý đánh xuống trên người của hắn, vốn là những người sát thủ mặc áo đen hướng bên này bơi tới nhưng mà đều mất tiêu hết , Daniel đột nhiên buông lỏng tay, im lặng nghe hắn nói nửa câu, “sinh mệnh của Ông ngoại , ngươi nhất định phải trả lại!”
Cách đó không xa, lại một có một du thuyền lớn hướng tới chỗ bọn họ đi tới thật nhanh , Mạc Tư Tước một tay kéo lấy Ôn Hinh, môi của hắn lạnh như băng hôn lên trán của cô, “Bảo bối,anh tới rồi !”
“Thì ra , ngươi là cố ý !” Daniel tự nhận là tất cả đều ở trong lòng bàn tay của hắn, hắn lại không nghĩ rằng, Mạc Tư Tước trong nháy mắt có thể xoay chuyển tình thế, Mạc Tư Tước đem nhẫn giao cho Ôn Hinh chính là vì dời đi sự chú ý của hắn, bởi vì Mạc Tư Tước biết mục tiêu của hắn chỉ là nhẫn, mà Mạc Tư Tước lại là —— muốn mạng của hắn!
“Có một việc,tôi không có lừa cậu, somnus là ta hao tốn năm năm mới nghiên cứu chế ra độc dược,thuốc giải dược thực sự chỉ có một phần, lúc ta cho bá tước thuốc thí nghiệm , giải dược còn chưa có nghiên cứu ra được…” Daniel giơ lên hai tay, lục sắc con ngươi ở trong nước mưa càng phát ra ánh sáng.
Hắn đã thua, thực sự đã thua!
Thế nhưng, hắn nhìn cặp mắt quả nho mang theo con ngươi trong suốt của Ôn Hinh chần chừ nhìn hắn, hắn hộc môi mỏng nhẹ nhàng mà nói ra ba chữ, thật xin lỗi!
“Vì thế, ngươi nhất định phải chết, cậu ——” Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh mặt ấn vào trong ngực của mình, sau đó bóp cò súng.
“Pằng” một tiếng, lại một cơn sóng biển ập tới,cùng hỗn hợp nước mưa giống như tảng đá rơi xuống người bọn họ, xung quanh nước biển tất cả đều biến thành màu đỏ.
Ôn Hinh bất lực thõng tay xuống ,tay cô lôi kéo Mạc Tư Tước tính nói không cần nổ súng ,rồi cô cười tự giễu, thì ra là cô lại tự mình đa tình một lần nửa!
Mạc Tư Tước từ đầu tới đuôi đều là muốn tính mạng của Daniel , hắn chỉ lợi dụng cô!
“Mạc Tư Tước,em không muốn hận anh…” Ôn Hinh bị hạt mưa rơi xuống gương mặt làm cho bị đau , trước mắt mơ hồ đã nhìn không thấy thân hình của Daniel .
Một khắc cực kỳ nguy hiểm, người đàn ông cô tin tưởng lại một lần nữa phản bội cô!
Thủy triều đang xuống, những hạt mưa vẫn còn tiếp tục, lúc Mạc Sâm điều khiển du thuyền đứng ở trước mặt bọn họ. Mạc Tư Tước bế Ôn Hinh đi tới phía trước, sau đó nhìn ngoài khơi yên lặng, ngoại trừ ngoài kia vẫn còn một bãi máu lẫn nước biển, xung quanh đã không có bất cứ dấu vết gì!
Hắn theo trong nước biển nhảy lên du thuyền ,hai thân hình ngâm ở trong nước đã bị tê dại , trong lòng bàn tay cũng là vết máu, chỉ có hắn biết khi hắn một khắc kia dùng súng bắn, trong lòng bao nhiêu là hoang mang !
“Đi bệnh viện!” Mạc Tư Tước phó mặc cho Mạc Sâm, sau đó cả người đều ngã xuống.
Mưa vẫn còn tiếp tục rơi xuống!
Một trận, hắn thắng được thiên hạ, lại thua cô!
***********
“Mặt của tôi, mặt của tôi làm sao vậy?” Trong bệnh viện Doãn Vân Tuyên đoạt lấy cái gương trong tay của y tá, sau đó nhìn kia hé ra khó coi, mặt của cô đã bị băng lại ,cô sợ hãi gấm rù như một con thú .
Cô rõ ràng đã uống được thuốc giải, vì sao, vì sao gương mặt cô lại bị phá hủy?
“Doãn tiểu thư, cô không nên kích động, chuyên gia của đang ở đây khám và chưa bệnh cho cô!” Bác sĩ và y tá nhìn khuôn mặt cô có chút giận giữ và mơ hồ cho nên không dám đến gần cô.
Chẳng qua là xét nghiệm kết quả, lại phát hiện trong cơ thể của cô mang một loại độc chất.
Somnus, trong y học kiểm tra không ra thành phần cùng di chứng của bệnh ,tuy là chế thuốc giải nhưng bên trong cũng có nhiễm chất độc hóa học.
Thì ra Doãn Vân Tuyên uống bình thuốc giải kia vào mới chính là nguyên nhân hủy hoại dung nhan của cô!
—— bởi vì Daniel không có tiêm somnus vào cho cô!
“Ha ha, là báo ứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay bụm mặt, trên mặt rát và đau đớn, đúng lúc này cửa phòng bị một người thô lỗ đá văng ra, người đâu nhìn rất là nghiêm khắc, trực tiếp đuổi bác sĩ trong phòng bệnh ra ngoài, “Tất cả đều cút ngay cho ta!”
Mạc Tư Tước bước nhanh tiến lên, nắm lên mớ tóc dài của Doãn Vân Tuyên , lúc nhìn thấy mặt cô máu chảy đầm đìa , hắn trực tiếp lấy tay bóp ở yết hầu của cô , từ trong lòng của hắn thốt ra một câu , “Doãn Vân Tuyên, tôi thật muốn đánh chết cô!”
Cô rõ ràng không có trúng độc, lại muốn uống thứ thuốc đó ——
Mạc Tư Tước hận, nóng nảy, hắn hiện tại cảm thấy một súng giải quyết Daniel đcó chút bất tiện cho hắn ,trước khi chết Daniel cũng chơi lại hắn một vố!
“Mặt của tôi đau quá, đau quá, a…” Doãn Vân Tuyên đột nhiên la to, lại có màu trắng nồng đậm theo trên mặt của cô chảy ra ,cô cảm thấy rất là đau làm cho cô ôm đầu muốn liều mạng đập đầu vào tường.
“Thái tử, Ôn tiểu thư tỉnh!” Ngay lúc Mạc Tư Tước chuẩn bị đối với Doãn Vân Tuyên hạ nặng tay , Mạc Sâm cấp thiết đẩy cửa vào, đúng lúc ngăn hắn lại!