“Ngồi cùng bàn với tôi là một cô bé mù, mỗi ngày đều sẽ mang một tấm vải trên đôi mắt, có đôi khi tấm vải kia là màu hồng nhạt, có đôi khi là màu xanh lục, còn đôi khi là…”
Thầy giáo Ngữ văn cau mày, đánh gãy lời nam sinh đang đọc bài văn của mình “Từ Tiểu Bàng! Em gọi đây là viết văn?! Em đây là viết cái gì! Em xưng hô với bạn ngồi cùng bàn của mình như vậy sao?! Ai dạy em gọi như vậy?”
Từ Tiểu Bàng từ bục giảng chỉ xuống phía dưới, “Bọn họ đều gọi như vậy ạ.”
Toàn bộ phòng học đều cười vang.
“Yên lặng!” giáo viên Ngữ Văn vỗ vỗ bục giảng, “ Đề làm văn bảo các em giới thiệu về bạn cùng bàn, là vì muốn cho các em và bạn cùng bàn gần gũi hòa thuận với nhau, chứ không phải để cho các em đặc biệt danh lung tung cho bạn!”
“Thầy ơi.” Có một nam sinh nhấc tay chỉ vào người ngồi cùng bàn với Từ Tiểu Bàng nói “ Đó không phải là biệt danh, mà cậu ấy chính là người mù a.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
Toàn bộ phòng học lại bộc phát không khống chế được tiếng cười.
“Yên lặng! Yên lặng!” Thầy giáo Ngữ văn hoàn toàn không khống chế được tình hình trong lớp, chuông tan học vừa vặn vang lên, cô liền tự mình thu dọn tốt sách vở, thầy giáo tức giận muốn hộc máu mà nói ra câu tan học, xoay người liền đi.
Thầy giáo vừa đi, tất cả bạn học đều như một tổ ong vọt tới trước mặt Từ Tiểu Bàng đoạt lấy bài viết văn của hắn xem, vừa nhìn vừa lớn tiếng đọc diễn cảm "Ngồi cùng bàn với tôi, cậu ấy có làn da trắng tuyết, đôi môi có màu giống như màu dâu tây…Ha ha ha môi giống như dâu tây…Tôi nhìn xem, cái gì gọi là đôi môi giống màu dâu tây…”
Học sinh ban 1 vọt tới trước mặt Tô Nhuyễn đem cằm cô nâng lên.
Tô Nhuyễn gắt gao nắm chặt tay, cô không giãy giụa, mặc cho bọn họ đánh giá môi mình.
Bởi vì không nhìn thấy được, nên cô không tiện đi vệ sinh, cả buổi sáng cô không hề uống nước, giờ phút này đôi môi đều đã bông da lên.
“Chỗ nào có màu dâu tây?” Có nam sinh cười ha hả mà chọc miệng Tô Nhuyễn, “Đều thành màu khoai lang.”
“Ha ha ha ha ha a ha ha ha!” Một đám học sinh lại ồn ào cười.
Thật vất vả mới đến giờ tan học, Tô Nhuyễn cầm gậy dẫn đường thoát ra khỏi đám học sinh để ra ngoài.
Cô là học sinh xuất sắc của trường học đặc thù, cô đặc biệt được Nhị Trung tuyển chọn, nhưng hoàn cảnh nơi này cũng không so được với trường học đặc thù của cô tốt hơn là bao.
Thời điểm tan học, bọn họ sẽ cố ý đem ghế dọn đến trước mặt cô, còn sẽ cố ý duỗi chân để cô bị vướng chờ cô té ngã sẽ đem cặp sách của cô ném toàn bộ xuống đất.
Ba mẹ Tô Nhuyễn đã tới trường học tìm vài lần, chủ nhiệm lớp thậm chí là chủ nhiệm giáo dục cũng đã giáo huấn mấy đám học sinh kia.
Nhưng vô dụng.
Khi Tô Nhuyễn tan học, bọn họ sẽ duỗi chân để cô bị vướng, phảng phất như việc làm thường ngày của bọn họ, không hoàn thành bọn họ sẽ không về nhà ăn cơm.
Tô Nhuyễn sau khi bị vướng ngã cô đỡ gậy dẫn đường bò dậy, vỗ bụi trên người, mặt không biểu tình đi xuống cầu thang, đi ra cổng trường.
Bác bảo vệ cửa hay cùng cô chào hỏi, nhắc nhở cô cẩn thận xe.
Cô cười trừ một cái nói cảm ơn.
Ra khỏi cổng trường, cô đi đến khu ngỏ nhỏ nằm bên trái đường, đi qua hai cây đèn giao thông liền đến nhà.
Con đường này cô đã đi một lần, đã quen thuộc cho nên không cần ba tới đón mình.
Nhưng khi vừa qua khỏi một cây đèn giao thông, cô liền nghe được phía trước truyền đến rất nhiều giọng nói ồn ào.
Cô nghiêng tai lắng nghe, ngón tay nắm thật chặt gậy dẫn đường.