Kha Tùng Ứng mang vào trong phòng một cái bàn nhỏ, với vài cuốn sách trên đó.
Dù đã có một nền tảng vững chắc ở cấp 2, nhưng anh cũng đã bỏ trương trình học gần hai năm rồi, hôm qua ngồi học anh nghe không hiểu, chiều hôm qua mới về, sau khi ăn xong chỗ nào cũng không đi, ngồi ngốc trong phòng, luân phiên học toán, lý, hóa.
Khi Tô Nhuyễn ngồi xuống, tim đập bang bang như đã nhảy trở về chỗ cũ.
Kha Tùng Ứng đặt một cây bút vào trong tay cô “Dựa theo phương pháp của em giảng cho anh nghe là được.”
Tô Nhuyễn lần đầu tiên giảng bài cho người ta, có chút không quen, cô căn bản không nhìn thấy, cũng không xác định được mình giảng bài anh nghe có hiểu hay không.
Cô thử thăm dò vài câu hỏi, muốn kiểm tra anh.
Bất ngờ thay, Kha Tùng Ứng cười nhẹ một tiếng, nói với cô câu trả lời gần như không cần suy nghĩ.
“Tô Nhuyễn.” Giọng nói anh rất gần, hơi thở đều phun trên mặt cô “Anh trước kia thành tích rất tốt, em yên tâm giảng, anh nghe hiểu được.”
Tô Nhuyễn đỏ mặt không thể giải thích “…… Tốt.”
Chủ nhiệm có nói qua thành tích sơ trung của anh là hạng nhất, cô… Không rõ, vừa rồi mới nghĩ thử nghiệm một chút.
Tô Nhuyễn trí nhớ thật sự rất tốt, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng đại não lại muốn nhớ sâu một chút, cô có thể hoàn thành hiểu được bài thi bổ trợ kỳ thi đại học môn toán.
Kha Tùng Ứng làm bài cách một lúc sẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, cô đang đeo tai nghe của anh vẻ mặt đắm chìm trong âm nhạc, khuôn mặt cô tràn đầy hạnh phúc.
“Tô Nhuyễn.” Anh giải xong bài tập, gọi cô.
Tô Nhuyễn đang mang tai nghe nên không nghe thấy.
Anh tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào cô.
Động tác cô dừng lại.
Kha Tùng Ứng vài lần đều muốn hôn lên môi cô, nhưng lại do dự nên không hôn lấy cô.
Sợ chính mình bị mất khống chế.
Anh hối hận vì đã chọn nơi này, trong đầu óc đều nghĩ muốn đem cô đè dưới thân.
Anh giơ tay lên tháo tai nghe xuống, sau đó lui lại “Anh làm xong rồi.”
Tô Nhuyễn hai bên tai phiếm hồng “Ừ.”
Cio không nhìn thấy, chỉ có thể nghe anh đọc đáp án.
“Câu cuối cùng sai rồi.” Giọng nói của cô rất ngọt ngào, thêm vài phần ngoan ngoãn mềm mại, Kha Tùng Ứng nghe được thiếu chút nữa cứng tại chỗ, kéo kéo quần, uống một hớp nước lạnh, tiếp tục nghe cô giải đề.
Bên ngoài có người đi vào, Tô Nhuyễn nghiêng đầu lắng nghe, nhìn Kha Tùng Ứng nói "Có người tới."
“Ừ, bà của anh.” Kha Tùng Ứng đứng lên, ở bên ngoài cùng bà nói mấy câu.
Một lúc sau, Kha Tùng Ứng bước vào, đặt một túi đồ trên tay xuống “Cơm tới.”
“Đi rồi.” Kha Tùng Ứng đem đũa đặt vào trong tay cô “Ăn đi, ăn xong rồi, chúng ta cùng xem nhạc kịch.”
Tô Nhuyễn không nghĩ tới mình còn muốn ăn cơm ở đây, cô…… Vừa rồi uống rất nhiều nước, nghĩ đến muốn đi vệ sinh.
“Tôi……” Tai cô đỏ bừng đứng lên.
“Toilet?” Kha Tùng Ứng đứng lên, nắm tay cô, dẫn cô vào toilet, không chút do dự kéo cô đến bồn cầu trước mặt ngồi xuống “Đây là bồn cầu.”
Tô Nhuyễn: “……”
Kha Tùng Ứng đem tay cô đặt lên hộp đựng giấy trước mặt “Nơi này là giấy.”
Trước khi đi, anh còn mở cả vòi nước ra.
Cẩn thận đến nỗi làm cho trái tim Tô Nguyễn run lên.
Kha Tùng Ứng đi qua rất nhiều nơi, khi ăn cơm, anh kể lại những điều thú vị mà anh gặp phải cho Tô Nhuyễn nghe.
Anh nói mỗi năm nghỉ hè đều sẽ đi su lịch, bởi vì thấy nhiều người nam giả nữ, cho nên, mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông để tóc dài là anh đều muốn chạm vào phần dưới của họ để chắc chắn rằng đối phương là nam hay nữ.
Tô Nhuyễn nhịn không được cười ra tiếng.
Cô cúi đầu uống nước mơ chua, nghĩ đến đó, lại nhịn không được nở nụ cười, nước mơ chua phun ra, môi bị dính lắm lem.
“Thực xin lỗi……” Khóe mắt đều là ý cười, cô vươn tay đang muốn lau miệng.
Động tác bị ngăn lại.
Kha Tùng Ứng lướt qua chiếc bàn nhỏ, duỗi đầu sát vào, dùng đầu lưỡi liếm đi nước mơ chua trên môi cô.
Không khí yên tĩnh một lúc.
Tay còn lại chống lên chiếc bàn nhỏ, hơi hơi nghiêng đầu, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút một chút.