Cuối cùng Tô Nhuyễn chỉ lấy một bộ nội y, mặc vào người, bốn bộ còn lại để vào trong túi sách mà Kha Tùng Ứng đang cầm trên tay.
Cô sợ khi về nhà ba mẹ phát hiện muốn hỏi, nhưng không dám hỏi, Kha Tùng Ứng đã trực tiếp mua cho cô, nói tất cả đều cho cô.
Hai người giằng co qua lại, Kha Tùng Ứng nói tạm thời giữ lại ở chỗ anh, để cô mặc nó trong kì nghỉ hè.
Nói xong một câu, mặt cả hai đều đỏ.
Đưa người đi về phía trước, Kha Tùng Ứng đem Tô Nhuyễn ấn vào trong góc tường hôn khoảng chừng năm phút.
Anh ngậm lấy môi cô, mút mọi thứ trong miệng cô, bàn tay đè trên ngực cô, cách quần áo mạnh mẽ xoa nắn phần mềm mại kia.
Tô Nhuyễn bị hôn đến kinh ngạc thở hổn hển, bất an cùng hoảng sợ mà kêu tên anh “Kha Tùng Ứng……”
“Cho anh sờ một chút.” Giọng nói Kha Tùng Ứng cực khàn “Anh không làm gì, chỉ sờ một chút.”
Bụng nhỏ bị vật cứng chạm vào, Tô Nhuyễn cực kỳ sợ hãi, thân thể không khống chế được mà phát run, rơi nước mắt.
“Mẹ nó.” Kha Tùng Ứng thấy cô khóc, giọng nói nghẹn đến bốc hỏa “Anh không chạm vào em, anh chỉ là nhịn không được…… Muốn hôn em.”
Anh nhỏ giọng nói với cô “Đừng khóc, anh đưa em về.”
Tô Nhuyễn khóc thút thít, không nói lời nào.
“Đừng không để ý tới anh, Nhuyễn Nhuyễn.” Tay anh nắm lấy cằm cô, thấp giọng nói.
Tô Nhuyễn quay đầu đi, nói bằng giọng mũi “Không cần gọi tôi như vậy.”
“Được, tổ tông.” Kha Tùng Ứng hỏi “Anh gọi em tổ tông, được không?”
Tô Nhuyễn vẫn còn hơi run, cô khịt mũi, giọng nói nhỏ nhẹ “Về sau cậu không được làm…… Như vậy.”
“Được, về sau anh không như vậy.” Kha Tùng Ứng cam đoan nói.
Về sau vói vào trong sờ.
Tô Nhuyễn về nhà hơi muộn, ước chừng chân trước vừa đến, sau lưng ba đã tan tầm về nhà.
Để chăm sóc cô, hai vợ chồng đều thay phiên nhau về vào ngày hoặc đêm, ban đêm hay ban ngày luôn có người về.
Đêm nay là ba Tô Dũng Quân về, ông mở tủ lạnh ra nhìn, thấy cơm hộp để vào buổi sáng vẫn không nhúc nhích, liền nhìn lên trên lầu hỏi “Nhuyễn Nhuyễn, một ngày không ăn cơm sao?”
“Ăn.” Tô Nhuyễn ở trên lầu trả lời “Con, con ăn bánh mì.”
“Để lại cơm cho con, lần sau đừng ăn bánh mì.” Tô Dũng Quân nói xong đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn nấu cơm chiều.
“Dạ.”
Tô Nhuyễn ngồi trên bàn “Xem” sách, “Xem” không được mấy trang, trong đầu chỉ nhớ đến một màn vừa rồi bị Kha Tùng Ứng ấn vào góc tường hôn môi vuốt ve.
Cô là học sinh đặc biệt trong trường cũng đã bị người khác sờ qua.
Rất nhiều đôi tay.
Cô che lỗ tai lại, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Ban đêm lại gặp một cơn ác mộng khác, cô bị nhốt trong nhà vệ sinh, có người mỉm cười dội nước lên đầu cô, một thùng rồi lại thùng nước lạnh khác dội vào người cô.
Lạnh đến thấu xương.
Khủng hoảng cùng sợ hãi ngày càng nhiều lên.
Cô khóc lóc cầu cứu.
Nhưng không có ai cứu cô.
Một người cũng không có.
Những nữ sinh kéo cô ra, xé rách quần áo cô, cô nằm trên đất vặn vẹo giãy giụa, giọng nói nghẹn ngào gọi cầu cứu.
Vì cái gì lại đối xử với cô như vậy?
Bởi vì cô là người mù sao?
Khi tỉnh lại, trên mặt Tô Nhuyễn đều là nước mắt.
Cô lau nước mắt, ngồi trên giường phát ngốc, sau đó lấy từ trong túi đồng phục ra một viên kẹo bỏ vào trong miệng.
Là vị dâu tây.
Ẩm ướt, ngọt ngào, mang theo hương trái cây nồng đậm.
Cô có chút thất thần.
Nhớ tới ngày hôm qua nước mơ chua, nhớ tới…… Bị Kha Tùng Ứng hôn.
Mang theo vị ngọt cùng rung động.
Đó là nụ hôn đầu của cô.