Sau khi tan học, Tô Nhuyễn nắm chặt gậy dẫn đường chậm rì xuống lầu.
Kha Tùng Ứng vẫn luôn đi theo phía sau, tới lầu một, đám học tra ban mười ba mới vừa lao ra, Kha Tùng Ứng liền xoay người hét lớn lên “Tụi bây lăn hết cho ông!”
Nhóm học tra: “……”
Kha Tùng Ứng đẩy xe đạp, khảy chuông xe, nhẹ giọng nói với Tô Nhuyễn “Tổ tông, đừng giận nữa được không?”
Tô Nhuyễn không hé răng.
Ra khỏi cổng trường, Kha Tùng Ứng thật sự không chịu được nữa, chạy xe đạp vượt lên trước mặt Tô Nhuyễn ca hát “Từ trước trong thôn có một cô nương gọi là Nhuyễn Nhuyễn~ nàng có đôi mắt to lại còn xinh đẹp~ làn da nàng trắng và mịn màng~ miệng nàng……”
Tô Nhuyễn đỏ mặt xoay người.
Trên mặt Kha Tùng Ứng hiện lên vui vẻ, cuối cùng cũng phản ứng với anh.
“Kha Tùng Ứng.” Giọng nói cô thực sự rất nhẹ nhàng, khi nói chuyện sẽ lộ ra vài phần mềm mại “Cậu đừng hát nữa.”
“Không hát.” Kha Tùng Ứng thò đầu lại gần “Tổ tông, không tức giận?”
Tô Nhuyễn không nói lời nào.
Kha Tùng Ứng khảy khảy chuông “Đi lên đi, anh đưa em về.”
Tô Nhuyễn cắn môi hỏi “Cậu cùng thầy dạy toán nói chuyện gì?”
“Anh nói, Tô Nhuyễn mềm mại như vậy, không nên thu tiền học phí, thầy toán cảm thấy anh nói rất có lý.” Kha Tùng Ứng thấy đã diễn đủ thật rồi, cuối cùng còn hỏi Tô Nhuyễn “Có phải thầy cũng nói với em như vậy phải không?”
“Cậu…… Có thể đứng đắn được một chút hay không.” Tai cô ửng hồng.
“Em không tin thì đi hỏi thầy, trời đất làm chứng, anh Kha Tùng Ứng lời vừa rồi đều là sự thật không một câu nói dối.” Kha Tùng Ứng vỗ ngực “Lại đây nghe tim anh này, không đập nhanh một chút nào, chứng tỏ anh không nói dối.”
Tô Nhuyễn: “……”
“Tổ tông, đi lên đi?” Kha Tùng Ứng cúi thấp lưng tiến sát lại “Chân anh không đủ dài, chống trên mặt đất mệt muốn chết.”
Chỗ nào không đủ dài, chân kia gần như duỗi đến trước mặt Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn không nhìn thấy, nhưng cũng biết anh rất cao, khi bị anh ôm vào trong ngực, cô chỉ mới đến ngực anh.
Anh nói dối hết lần này đến lần khác, Tô Nhuyễn không muốn tin nữa, lo lắng anh lại muốn…… Sờ cô.
Sống lưng cô tê rần, đỏ mặt tiếp tục đi về phía trước.
“Tổ tông, em như vậy anh đêm nay sẽ nghỉ ngủ mất.” Kha Tùng Ứng chân trượt hai bước đuổi theo cô, duỗi đầu tiến đến mặt trước cô “Hửm?”
Giọng của anh rất êm tai, âm sắc trầm, âm cuối mang theo khí chất mạnh mẽ, thật câu người.
Hơi thở của anh đều phả trên mặt cô.
Nóng nóng, mang lại một trận tê ngứa.
“Vậy em đừng tức giận.” Anh chơi xấu, lại tiến sát vào, chóp mũi như muốn chạm vào mặt cô.
Tô Nhuyễn vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, sợ bị người ta thấy, giọng nói run đến lợi hại “Không, không tức giận.”
Kha Tùng Ứng cười “Thế em mau lên xe ngồi đi.”
Tô Nhuyễn không thể lay chuyển được sự cố chấp của anh, sờ soạng ngồi vào ghế sau, túm chặt quần áo nhỏ giọng nói “Một chút đến trước cửa nhà tôi để tôi xuống là được.”
“Sợ mẹ vợ tương lai thấy anh?” Kha Tùng Ứng cười đến hứng thú “Yên tâm, dì ấy rất thích anh.”
Tô Nhuyễn mặt đỏ bừng lên một mảnh “Cậu được nói lung tung.”
“Được được được, nghe em hết, bà xã.”
“……” Sau khi xuống xe, Kha Tùng Ứng từ trong túi lấy ra một cái MP4 màu trắng tinh đặt vào trong tay Tô Nhuyễn.
“Đây là cái gì?” Tô Nhuyễn sờ vào dây tai nghe, nghiêng mặt hỏi “Máy nghe nhạc?”
“Anh tải cho em Nhà Thờ Đức Bà Paris bản tiếng Anh, nhạc kịch, còn có một ít âm nhạc anh thích, em nghe thử một chút xem.”
“Không được……” Cô sợ quá đắt, nên không dám nhận.
Kha Tùng Ứng bước lên xe, duỗi tay sờ sờ mặt cô, xoay người rời đi.
Ngoại trừ hơi thở trên người, thứ duy nhất còn lại trong không khí là giọng nói trầm thấp của anh.
“Nhớ rõ nghĩ về anh.”