“During the Middle Age the aim of painters was to represent religious themes—— aim ở chỗ này cách dùng là?”
Tô Nhuyễn cúi đầu ghi chép, bên trái là giọng của giáo viên dạy tiếng anh, bên phải là giọng của Kha Tùng Ứng.
"Anh rất nhớ em, khi tỉnh lại anh muốn nhìn thấy em đầu tiên."
"Làm sao bây giờ?"
"Nhớ em đến nổi ngủ không được."
"Muốn ôm em."
"Hôn em."
Cô cúi đầu ghi chép:
aim to do
aim at doing
Đột nhiên bên tai lại nghe thấy giọng nói của Kha Tùng Ứng "Tiểu tổ tông, với những lời này của em, anh sợ tối nay mình không ngủ được."
Thời điểm nghỉ giải lao, Triệu Dương đi tới lấy tập sách cho Kha Tùng Ứng, trước khi đi, nghĩ đến lời dặn của Kha Tùng Ứng, đặt chai Coca lên bàn Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn chạm vào chai Coca, thiếu chút nữa nghĩ là Kha Tùng Ứng tới, nhưng mũi lại ngửi được hơi thở không đúng, không phải là Kha Tùng Ứng, cũng không phải là Cát Ngạn.
Cô nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn.”
Trước khi Triệu Dương đi, lại nghe cô nói “Chờ một chút……”
Sáng sớm Kha Tùng Ứng đã trốn ra khỏi bệnh viện, Cát Ngạn dò hỏi cả đêm, mới biết được nguồn gốc mọi chuyện là do Phương Đình, còn bỏ tiền ra để tìm rất nhiều người, nghe nói trước kia hồi học cấp 2 Tô Nhuyễn bị Phương Đình ức hiếp còn chụp hình quay clip.
Kha Tùng Ứng mặt không cảm xúc ngồi trên giường bệnh nhìn tấm ảnh xong, đóng điện thoại lại, chỉ vào Cát Ngạn nói hai chữ “Ở đâu?”
Khi ba mẹ Kha Tùng Ứng đến, phòng bệnh trống không, bọn họ lo lắng tìm khắp nơi dò hỏi y tá và bác sĩ.
Ở bên kia Kha Tùng Ứng đang mặc đồ bệnh nhân, cùng với Cát Ngạn và một vài người đi xe máy đến tiệm net.
Phương Đình và những người khác đang ở trong quán net, đợi cảnh sát thông báo về việc Tô Nhuyễn bị cưỡng hiếp, nhưng chờ cả đêm cũng chưa thấy tin gì, muốn đi hỏi Tào Phú, nhưng lại được báo rằng Tào Phú đã bị đánh đến nổi nhập viện.
Nghe nói Kha Tùng Ứng cũng bị đánh đến vào viện, buổi sáng sau khi hỏi thăm, Tô Nhuyễn cư nhiên lại đi học bình thường.
Họ định đợi Tô Nhuyễn tan học, bắt nạt cô thêm lần nữa, kết quả là chưa tới tan học, lại đợi được Kha Tùng Ứng.
Kha Tùng Ứng rất quen thuộc với quản lý tiệm, bởi vì thường xuyên mang các anh em đi thâu đêm suốt sáng, quản lý tiệm và cả ông chủ đều biết anh, vừa thấy động tác khi bước vào cửa kia của anh, liền biết anh tới tìm người đánh nhau.
Mặc đồng phục bệnh nhân, trên đầu có quắn băng gạc, khuôn mặt lạnh lùng, giữa lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt u ám.
Đi theo bên cạnh là Cát Ngạn cùng những người khác, đều là những người đánh nhau cực tốt.
“Tình hình sao rồi? Đầu cậu bị sao vậy?” Quản lý mạng hỏi.
Kha Tùng Ứng quét mắt, nhìn thấy người đám người Phương Đình, anh vẫy tay với quản lý mạng "Mượn chỗ này của anh một chút, nếu có hư hỏng gì, tôi đền, đuổi những người khác ra ngoài đi."
“Được.” Quản lý mạng bắt đầu đuổi người.
Các chị em bên cạnh Phương Đình nhìn hành động này của Kha Tùng Ứng đều thấy hơi sợ hãi, họ vây quanh Phương Đình, lôi kéo tay cô ta hỏi “Chị Phương, làm sao bây giờ?”
Phương Đình chế nhạo “Tôi không tin cậu ta có thể đánh phụ nữ? Tin này mà truyền ra còn không để mọi người cười chết.”
Các chị em bên cạnh yên tâm ngay lập tức.
Quản lý mạng đi ra ngoài đem cửa đóng lại, lần nữa đi vào trong.
Kha Tùng Ứng cùng mấy người Cát Ngạn đi tới chỗ Phương Đình.
Phương Đình đứng dậy, chưa kịp nói gì, Kha Tùng Ứng một chân đạp vào bụng cô ta, cái chân kia lực rất mạnh, đến mức Phương Đình bị đá thẳng vào lưng ghế, nhưng chiếc ghế lại bị đâm thẳng ngã xuống mặt đất.
Các chị em khác của Phương Đình đều kinh hãi, khiếp sợ mà nhìn Kha Tùng Ứng.
Chỉ nghe Kha Tùng Ứng nói “Lột sạch tất cả.”
“Không—— ”
Có tiếng kêu thảm thiết của nữ sinh từ trong tiệm net truyền ra, tiếng quần áo bị xé rách, giống như một bản nhạc, âm thanh vang réo rắt trong toàn bộ không gian.