“Đúng vậy, buổi sáng cậu ấy trốn khỏi bệnh viện, ra ngoài báo thù xả giận thay cho cậu, lúc về thì bị mẹ cậu ấy tát một cái, còn cãi nhau với ba mình một trận..."
Cát Ngạn nói chuyện hồi lâu, phát hiện sắc mặt Tô Nhuyễn có chút không đúng, hắn vỗ vỗ ghế sau xe "Anh Ứng không cho tôi nói với cậu, nhưng sau khi tôi nói cho cậu biết xong, dẫn tới mối quan hệ của hai người ngày càng kém hơn, tôi đây sẽ phải cắt cổ tạ lỗi. "
Tô Nhuyễn lắc đầu.
Đầu óc cô có chút hỗn loạn.
Thật ra bắt đầu từ tối hôm qua vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn.
Xảy ra loại chuyện này, cô còn không kịp phóng đại nỗi kinh hoàng và sợ hãi của mình, đã bị cái ót chảy đầy máu của Kha Tùng Ứng làm cho sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Vào buổi tối, cô lo lắng sợ hãi mà trốn vào trong chăn, anh cách điện thoại, dùng giọng nói trầm thấp, một chút rồi lại một chút xoa dịu trấn an cô.
Anh đã nhìn thấy cô bị khinh nhục trong video.
Vì thế mặc kệ đầu bị thương, chạy ra ngoài để xả giận thay cho cô.
Như vậy mà còn dùng sức hôn cô, ôm cô thật chặt, an ủi cô, bảo cô đừng sợ.
Hốc mắt Tô Nhuyễn đột nhiên đỏ lên, nước mắt lập tức thấm ướt mảnh vải.
Cát Ngạn luống cuống tay chân “Này! Chờ một chút! Đừng nói là tôi đã làm cho cậu khóc nha, anh Ứng nhất định sẽ giết tôi! Cậu từ từ, cậu hít một hơi thật sâu, hít vào thở ra... Đúng rồi, đừng khóc đừng khóc.”
Tô Nhuyễn lấy khăn giấy ra lau mũi, khi đưa tay vào trong túi, cô sờ được mấy viên kẹo còn chưa ăn hết.
Cô lấy ra một viên lột vỏ, nhẹ nhàng cho vào miệng.
Là vị táo.
“Nói đến mấy viên kẹo này, anh Ứng đã mang tôi theo đến siêu thị lớn nhất trung tâm thành phố tìm, để thu thập toàn bộ hương vị, cậu ấy đã mua cả một hũ, dù rằng chỉ đưa cho cậu mười mấy viên, vì trong đó có đủ các vị, thế nên cậu ấy chỉ lấy ra mỗi viên một vị.”
Cát Ngạn nói xong “Hơi” một tiếng “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh Ứng để tâm nhiều như vậy, trước kia vòng quanh sân thể dục thường có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy.”
Hắn nhìn Tô Nhuyễn, vội vàng nói:
“Tôi không phải là nói cậu không tốt, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết.”
“Anh Ứng rất thích cậu, về sau hy vọng hai người có thể… Đi được lâu dài.”
Từ lúc Cát Ngạn nhìn thấy Tô Nhuyễn bị đám người Phương Đình kia làm nhục trong video, liền nảy sinh chút cảm thông với Tô Nhuyễn.
Cô thực sự rất yếu đuối.
Nhưng đồng thời trên người cô cũng cất giấu một cổ bất khuất của riêng mình.
Về điểm này, Cát Ngạn hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút khâm phục cô, hơn nữa còn cảm thấy, cô và Kha Tùng Ứng nhiều ít cũng có chút xứng đôi vừa lứa.
Cả hai đều có nghị lực và kiên trì không thể phá vỡ.
Hiện tại đừng nhìn Kha Tùng Ứng là hạng nhất đếm ngược, mấy năm trước lúc còn học Sơ trung, anh vì muốn làm cho ông bà vui vẻ, ba năm liền, mặc kệ là kiểm tra lớn nhỏ, đều luôn đạt hạng nhất.
Buổi tối về đến nhà, Tô Nhuyễn tắm rửa xong ngồi trước bàn bắt đầu làm bài kiểm tra.
Lâu lâu, cô nhịn không được chạm vào trong túi áo đồng phục
Bên trong là điện thoại của Cát Ngạn.
Hắn nói buổi tối Kha Tùng Ứng sẽ gọi tới.
Mãi tới khi cô làm xong tờ kiểm tra thứ ba, điện thoại mới rung lên.
Cô nhanh chóng trượt vài cái, áp điện thoại vào bên tai “Alo?”
“Vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói anh có ẩn ý rõ ràng “Anh xuất viện rồi, mới vừa về nhà.”
“Xuất viện?” Cô cực kỳ kinh ngạc “Vì sao?”
Anh bị thương nặng như vậy, sao lại nói xuất viện là có thể xuất viện ngay được.
“Em nói thử xem?” Giọng anh mang theo ý cười.
Các ngón tay Tô Nhuyễn run lên “Kha Tùng Ứng, anh không được lấy thân thể ra để nói đùa.”
“Ngày mai nhà anh không có ai.” Anh tiếp tục nói, giọng bị đè xuống rất thấp, mang theo chút khàn khàn mê hoặc “Em muốn đến bệnh viện hay là đến nhà của anh.”