Ngày hôm sau Kha Tùng Ứng mang khuôn mặt đầy thương tích đến trường.
Tô Nhuyễn vẫn là thông qua những lời bàn luận của các bạn học mới biết được, Kha Tùng Ứng cùng người khác đánh nhau, khuôn mặt mang đầy thương tích.
Cô muốn hỏi, nhưng vì ngại xung quanh đều là bạn cùng lớp, nên cô không thể hỏi.
Nhưng trên thực tế đám học tra ban 13 kia, không biết đã nghe được tin tức từ đâu, giờ giải lao tất cả đều lao đến cửa sau của ban 1, lớn tiếng hỏi Kha Tùng Ứng:
"Anh Ứng! Mẹ nó! Cậu cùng với con chó giàu có kia đánh nhau sao lại không gọi cho chúng tôi?!"
"Con chó giàu có" là ông Phú quý cẩu ớ mọi người =))
"Chơi hắn!"
"ĐM! Tại sao mặt cậu lại bị đánh thành ra thế này, tôi mẹ nó đi làm thịt hắn!"
"Anh Ứng! Như thế nào! Nghe nói con chó giàu có lại phải nhập viện, mẹ kiếp! Hai người hẹn nhau khi nào, tại sao cậu lại không gọi cho chúng tôi?"
Kha Tùng Ứng cau mày xua đuổi một đám người ra ngoài "Con mẹ tụi bây, sao giọng nói của tụi mày lại khó nghe đến như vậy? Cút hết đi."
"Anh Ứng! Chúng tôi đang quan tâm cậu… Này này này, Anh Ứng!"
Cửa sau trực tiếp bị đóng lại.
Lúc Kha Tùng Ứng trở lại vị trí của mình, nhìn thấy Tô Nhuyễn ở hàng ghế đầu, đôi tai vẫn luôn không ngừng nghiêng sang một bên, lắng nghe bọn anh nói chuyện.
Anh "**" một tiếng, cách một khoảng xa hướng về phía cô nói "Ngồi đàng hoàng!"
Nam sinh ngồi trước mặt sợ tới mức lập tức ngồi thẳng lưng.
Kha Tùng Ứng dùng ngón trỏ quẹt mũi, khi ngẩng đầu lên, Tô Nhuyễn cũng đã ngồi thẳng lưng, hai tay còn rất quy củ đặt lên bàn.
Anh cúi đầu nở nụ cười.
Các nữ sinh bên cạnh đều nhìn đến sững sờ.
Khi tan học, Tô Nhuyễn ngồi sau xe, nhỏ giọng hỏi anh "Có đau không?"
"Đau quá, em cho anh hôn hôn?" Vẻ mặt anh lưu manh quay đầu lại hỏi.
Tô Nhuyễn véo nhẹ vào eo anh một cái.
"Ui… Đau đau." Anh hít một hơi "Trên eo càng đau hơn."
Tô Nhuyễn không biết anh có phải là đang giả bộ hay không, nhanh chóng vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa "Ở đây cũng có vết thương?"
Kha Tùng Ứng chọc cô đến vui vẻ "Không chỉ nơi đó, còn có…"
Anh nắm chặt tay cô duỗi về phía trước, một đường đi xuống cho đến khi chạm tới đáy quần, hạ thấp giọng nói, ái muội không rõ ràng.
"Nơi này."
Tô Nhuyễn mặt đỏ bừng, hờn dỗi hét lên "Kha Tùng Ứng!"
"……"
Lúc xuống xe, Tô Nhuyễn không hề để ý đến anh.
Kha Tùng Ứng dừng xe lại để cô xuống, duỗi tay sờ cằm cô, Tô Nhuyễn gạt tay anh ra, nắm chặt gậy dẫn đường đi vào trong nhà.
Xong đời.
Kha Tùng Ứng đứng tại chỗ nghĩ, con thỏ khi nóng giận cũng sẽ cắn người, anh không biết tiểu tổ tông sẽ cắn mình như thế nào... Và sẽ định cắn anh ở đâu...
Hình ảnh sắc tình vừa hiện lên trong đầu, Tô Nhuyễn từ trong nhà bước ra, trên tay cầm mấy miếng băng keo cá nhân.
Cô đứng trước mặt anh, vươn tay chạm vào mặt anh.
Vì cô quá lùn, nên khi duỗi tay chỉ chạm được vào cổ anh, dọc theo cổ di chuyển lên phía trên, cô kiễng chân, thăm dò từng chút một, cằm, môi, mắt, mũi, lông mày và trán...
Mặt mày đều là thương tích, khóe miệng cũng có.
Cô xé miếng băng cá nhân dán lên cho anh, dán xong lại vươn tay thăm dò, đôi mắt được mảnh vải che khuất có chút đỏ lên "Trên người còn có vết thương nào nữa không?"
"Không có, lừa em thôi." Kha Tùng Ứng vừa nghe thấy giọng của cô thay đổi, mềm mại mang theo chút âm mũi, lập tức nắm lấy tay cô sờ lên trên người mình "Em sờ thử đi, không sao thật mà, anh chỉ nói đùa với em thôi."
"Eo của anh…" Cô còn nhớ anh vừa mới kêu đau eo.
"Ăn xong, anh dẫn em đi sờ thử, sẽ biết eo anh có bị thương hay không." Anh lại trở nên không đứng đắn.
Tô Nhuyễn đẩy nhẹ anh "Anh có thể nghiêm túc hơn được hay không?"
"Có thể." Kha Tùng Ứng sờ mặt cô "Nghiêm túc mà nói."
Anh trầm giọng tiến đến bên tai cô, trong hơi thở mang theo cảm giác tinh ranh "Anh thật sự đã cứng."
Tô Nhuyễn hít vào một hơi quay đầu rời đi.
Kha Tùng Ứng ở phía sau cô cười ha ha "Anh thật sự không lừa em!"