Editor: Trà Đào
"Bài thi đầu tiên là môn toán, thời gian làm bài là 150 phút, chú ý nắm chắc thời gian, không nói nhỏ sau khi làm xong câu hỏi, cẩn thận kiểm tra kỹ đáp án... "
Giám thị nói xong, nhìn thời gian "Được rồi, bây giờ phát bài thi."
Phòng thi được phân chia theo thành tích, một lớp chỉ có 30 thí sinh, khoảng cách thực sự rất rộng, Tô Nhuyễn ngồi ở vị trí chính giữa.
Trong lần kiểm tra vừa rồi, cô xếp hạng thứ 25.
Lúc giáo viên phát bài thi xong, có thêm một giám thị đi tới, kiểm tra tai nghe của cô, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cầm ngón tay, giúp cô sờ đúng vị trí điền thông tin, chờ cô ghi xong, liền mở trang đầu tiên của bài thi ra, chỉ vào dòng đầu tiên nhỏ giọng nói với cô "Đây là câu hỏi đầu tiên."
“Cảm ơn.” Tô Nhuyễn giọng khàn khàn, nói lời cảm ơn, bắt đầu trả lời câu hỏi.
Tối hôm qua sức lực của Kha Tùng Ứng quá mạnh, cô đã ngậm nó trong miệng rất lâu, khi rút ra, toàn bộ khoang miệng của Tô Nhuyễn đều nóng rát không còn cảm giác.
Vào buổi sáng hôm nay, Tô Nhuyễn mới phát hiện giọng nói của chính mình đã khàn đi.
Khi Kha Tùng Ứng tới đón cô, Tô Nhuyễn nhéo eo anh một cái, cuối cùng khàn giọng cực kì đáng thương nói một câu "... Giọng nói đau quá."
Thiếu chút nữa đã đem Kha Tùng Ứng đau lòng chết mất.
"Nơi đó có đau hay không?" Anh quan tâm hỏi "Giống như bị anh cắm sưng lên."
Tô Nhuyễn đẩy anh ra, đỏ mặt đi về phía trước không thèm quay đầu lại.
"Này! Tiểu tổ tông!" Kha Tùng Ứng chạy xe ở phía sau hô lớn.
Thời gian trả lời đối với người bình thường là đủ, nhưng đối với Tô Nhuyễn mà nói, thì là vừa phải, nếu cô chậm hơn một phút cho một câu hỏi, cô có thể sẽ không có thời gian để trả lời câu hỏi cuối cùng.
Sau khi tính toán câu hỏi xong, cô giơ tay với giám thị, với sự trợ giúp của giáo viên, điền các đáp án đúng vào phiếu trả lời.
Tiếng chuông vang lên, còn mười lăm phút nữa là hết thời gian làm bài.
Mà Tô Nhuyễn vẫn còn đang khẩn trương điền đáp án vào phiếu trả lời.
Bên ngoài hành lang dài có người đã làm xong bài thi, ẩn ẩn truyền đến giọng nói răn dạy của giám thị và giáo viên "Im lặng! Thi xong đều đi xuống hết!"
Tô Nhuyễn cuối cùng cũng điền xong đáp án, chuông reo ngay sau đó, giáo viên bảo bọn học sinh rời đi, bọn họ tới thu lại bài thi.
Tô Nhuyễn đứng lên, cầm gậy dẫn đường bước ra khỏi phòng học, cô đứng tựa vào hành lang dài, lặng lẽ dựa vào lan can.
Có mùi Coca ngọt ngào lan toả trong không khí.
Chóp mũi cô giật giật, ngửi thấy được mùi hương trên người Kha Tùng Ứng.
"Anh làm xong khi nào?" Cô hỏi.
Kha Tùng Ứng cầm chai Coca lên "Làm sao em biết là anh?"
Anh vẫn luôn đứng ở đây, đợi cô suốt mười lăm phút, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô với sự trợ giúp của giáo viên trả lời câu hỏi, có lẽ là lo lắng không đủ thời gian, khi cô bước ra, mũi đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Ngón tay anh ngứa ngáy, rất muốn vươn tay lau giúp cô, còn muốn dùng đầu lưỡi liếm sạch cho cô.
"Trên người của anh mùi hương." Cô khịt khịt mũi, giống như một con vật nhỏ ngửi được mùi gì đó, đáng yêu cực kì "Thật sự rất đặc biệt."
"Mùi hương gì vậy?" Anh dựa vào lan can, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
"Anh còn chưa nói anh khi nào thì làm xong." Cô hướng về phía bên cạnh nhích từ từ, cách xa anh một chút.
Bên cạnh toàn là các bạn học, đôi khi còn có giọng nói của giáo viên rất lộn xộn, bọn họ đang cầm bài thi đi ngang qua hành lang dài, một số đang nói chuyện, một số hỏi học sinh làm bài thi như thế nào, khi đi đến chỗ Kha Tùng Ứng đang đứng, không một người hỏi anh.
Kha Tùng Ứng không để bụng.
"Chắc là nửa tiếng trước."
Bên cạnh một đám học sinh đang trao đổi đáp án, ríu rít rất náo nhiệt.
Kha Tùng Ứng bước đến đứng trước mặt cô "Trên người anh rốt cuộc có mùi hương gì?"
Anh vừa đến gần, xông vào mũi toàn là vị ngọt của Coca, sự tươi mát và lành lạnh, cùng với mùi mồ hôi trên người anh, pha lẫn với hương thơm của nước xả quần áo, từng chút một thấm vào hơi thở của Tô Nhuyễn.
Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve lan can, giọng nói khàn khàn, lộ ra cái cổ thon mềm.
"Không nói cho anh biết."