Bầu không khí trong trường trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Cảnh sát đến rất nhiều lần, chủ nhiệm các lớp cũng bắt đầu quay lại lớp học để triển khai giáo dục đạo đức, ban 9 có vài người bị tình nghi rằng đã đe dọa bạn học các nữ sinh bị đưa về đồn để ghi nhận lời khai, các phụ huynh cũng đã cùng nhau đến đó, các cô gái khóc và cầu xin, nghe nói rằng họ còn gặp phải một số cơn ác mộng, trạng thái tinh thần ngày càng trở nên kém hơn.
Rốt cuộc kỳ thi tuyển sinh đại học cũng sắp tới, giáo viên và cảnh sát cùng nhau thảo luận, thống nhất quyết định, sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, lại đem đám nữ sinh kia giao cho cảnh sát xử lý.
Tô Nhuyễn so trước kia càng thêm nỗ lực.
Cô càng ngày càng tiến hơn trong các kì thi kiểm tra, cả người giống như sợi dây cót trên bánh răng, chạy suốt ngày đêm, không có thời gian nghỉ ngơi.
Kha Tùng Ứng ở bên cạnh nhìn cô hơn một tháng nay chỉ toàn là xem sách rồi lại làm đề, sau khi tan học, anh phóng xe máy mang người về nhà, đóng cửa đè ở trên sô pha thao một hồi lâu.
Hơn một tháng nay, bởi vì chuyện của nữ sinh nhảy lầu, Tô Nhuyễn đã không còn cười nhiều như trước, tuy rằng cô không quen biết nữ sinh đó, nhưng trong thâm tâm, cô đã xếp nữ sinh đã chết ấy cùng một loại với mình.
——Các cô giống nhau đều đã gặp phải ức hiếp xâm phạm.
Cái chết của nữ sinh ấy, theo một ý nghĩa nào đó, giống như thông báo rằng Tô Nhuyễn đã chết lặng về mặt tinh thần.
Cô luôn giữ vững niềm tin và sự kiên định của mình, nhưng cái chết của nữ sinh đó đã đánh sâu vào trong, làm nó ta biến thành bọt biển.
Kha Tùng Ứng hung hăng nện vào người cô, đem chân cô ép đến cực điểm, dùng lực rất mạnh, Tô Nhuyễn bị cắm đến nghẹn ngào nức nở kêu lên "Kha Tùng Ứng..."
Anh không đành lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến nức nở của cô, tàn nhẫn lật người cô lại, từ phía sau cắm vào trong, kế tiếp bóp eo nhỏ của cô, mãnh liệt thọc vào rút ra.
Tô Nhuyễn bị đâm đến mức cả cơ thể nhịn không được phải tiến về phía trước, cô vùi mặt thật sâu vào ghế sô pha, nước mắt và nước miếng hoà lẫn lộn vào nhau cùng chảy ra.
Khoái cảm quá nặng, da đầu tê dại từng đợt, thân thể cô chịu không nổi mà run lên, bụng nhỏ bị cắm đến run rẩy hết dòng d*m thủy này đến dòng khác phun ra.
"Kha Tùng Ứng..." Cô khóc đến mức giọng đều đã khàn "Ô... Từ bỏ..."
Kha Tùng Ứng hung hăng thọc rút, cắm cả gốc vào, tinh hoàn đánh thật mạnh vào hoa huy*t của cô, đâm đến mức khiến Tô Nhuyễn phải kích thích rùng mình không thôi, cô cắn ngón tay kêu lên một tiếng dài, mu bàn chân co lại, một dòng d*m thủy khác lại phun ra.
Kha Tùng Ứng cúi đầu cắn cổ cô, dịu dàng hôn cô.
Tô Nhuyễn rục cổ lại run rẩy trốn tránh "Đừng cắn..."
Cô sợ lưu lại dấu vết.
Kha Tùng Ứng trong lòng tự nhiên hiểu được, hàm răng cạ trên lan da cô, đầu lưỡi liếm láp, kế tiếp lần mò dọc xuống cắn vào eo nhỏ của cô.
Bị đầu lưỡi nóng bỏng của anh chạm vào, toàn thân Tô Nhuyễn tựa như có dòng điện chạy xẹt qua làm cho cô phát run, cô khóc nức nở kêu lên "Ô... Kha Tùng Ứng... Đừng liếm..."
Vừa ngứa, vừa nhột.
Có vô số khoái cảm trào dâng mãnh liệt, gần như muốn nuốt chửng cô.
Cô chìm đắm sâu trong dục vọng luân phiên không thể thoát ra được, bị thao đến khi hạ thể của cô trở nên lầy lội không còn phản ứng, khoái cảm cùng vui thích khiến cô không nhịn được mà rên rỉ hét lên, sau khi bị Kha Tùng Ứng đè nặng thao suốt bốn lần, Tô Nhuyễn đã ghé vào ghế sô pha ngủ say.
Cô quá mệt mỏi.
Áp lực tinh thần khiến cô không thể nghỉ ngơi thoải mái cả tháng, cơ thể cũng đã sớm không chịu nổi nữa, bị Kha Tùng Ứng lăn lộn như thế này, coi như cuối cùng cô cũng tìm được cái cớ để có thể ngủ yên được.
Chỉ là giấc ngủ này, cô cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.
Cô đã có một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ, cô và Kha Tùng Ứng cùng nhau tham gia thi đại học, sau khi có kết quả, bọn họ ở trong phòng làm cả một ngày, buổi tối tham gia bữa tiệc liên hoan của trường.
Kha Tùng Ứng làm trò trước mặt chủ nhiệm cùng giáo viên, nắm tay cô, không coi ai ra gì kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, gắp đồ ăn cho cô, buổi tối như thường lệ đưa cô về nhà.
Còn ngồi cùng ba mẹ cô, nói chuyện rất lâu, và hứa từ nay về sau sẽ chăm sóc lo lắng cho cô thật tốt.
Tô Nhuyễn cảm thấy giấc mộng này quá chân thật, bởi vì trong mộng cô đã khóc rất nhiều.
Kha Tùng Ứng vừa hôn, vừa an ủi cô, nhưng cô không nghe được anh đang nói gì, giọng nói kia đột nhiên rất xa rồi lại rất gần, mờ mịt, không rõ ràng.