Đêm trăng sáng, Sấu Tây Hồ.
Sương hồ lượn lờ, mặt hồ mênh mông. Ánh trăng bàng bạc như kén trắng bao bọc chiếc thuyền lá nhỏ ở giữa hồ.
Trác Dật Phi ngồi trên thuyền, mắt nhìn xuống dưới nước ngồi thuật lại những lời nói ban ngày.
Hiển nhiên, người bên ngoài không thể nhìn thấy, sóng nước bên mạn thuyền bỗng phập phồng nhô lên một cây đàn cầm. Thân cầm tỏa sáng như ngọc trai mỹ lệ. Bên cạnh cây cầm là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen mượt xoã dài xuống, người mặc bộ y phục màu đỏ diễm lệ từ trong hồ bước lên, phong thái yểu điệu như tiên tử.
“Trác công tử, xem ra biểu muội của công tử hoàn toàn không có tình ý với công tử. Cuộc hôn nhân này thà nên từ bỏ, tránh cho tương lai tạo thành một cặp phu thê bất hoà.”
Dao Cơ nói rất gọn gàng dứt khoát, ngữ điệu trong suốt.
“Nhưng mà Dật Phi nhất định cũng thấy rất khổ sở phải không?” Lục Đồng cảm thấy thương tiếc, cất lời hỏi.
Khuôn mặt Trác Dật Phi hiện rõ sự rối rắm, hoang mang.”Không biết vì sao, sau khi nghe Xuân Nùng nói với ta như vậy, ta chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ. Ngoại trừ cảm thấy bất ngờ ra, mọi cảm xúc khác đều không có cảm nhận gì nhiều.”
“Trác công tử, như vậy xem ra công tử cũng không có tình ý gì với biểu muội của mình. Chẳng qua từ trước tới nay, phụ thân công tử đều muốn hai người kết thân để hai nhà thân càng thêm thân. Cho nên bản thân công tử cũng đối xử với nàng ấy như thê tử sắp xuất giá của mình. Trên thực tế, công tử không hề có tình cảm nào với nàng.”
Là vì thế ư? Trác Dật Phi ngồi suy ngẫm một chút, dường như hắn cũng cảm thấy như thế thật. Hắn đối xử với Xuân Nùng tuy rằng rất thân thiết, nhưng chỉ giống như ca ca chăm sóc muội muội. Chưa bao giờ hắn cảm gíac có nhữn rung động yêu thương giữa nam và nữ với nàng.
Bất giác gật đầu: “Dao Cơ, nếu cô nương không nói chắc ta cũng chưa nhận ra. Cô nương vừa nói, ta mới hiểu thì ra cảm giác của ta dành cho Xuân Nùng chỉ là tình cảm gắn bó của huynh trưởng với ấu muội.”
“Chàng cũng không có tình cảm với nàng ấy, vậy thì ổn rồi, hai người không có ai cảm thấy bị tổn thương cả.”
Giọng nói vui vẻ của Lục Đồng cất lên, Trác Dật Phi nghe vậy cũng thấy thả lỏng suy tư trong lòng.
“Lục Đồng, nàng sao rồi? Đã hơn năm ngày vẫn không tìm được cách nào để huyễn thành hình người sao?”
“Dựa vào tinh hoa của mặt trăng, đêm nay ta sẽ thử một lần vậy.”
Thân cầm nhẹ nhàng phát một vầng sáng dịu dàng, dần dần sáng rực lên, ánh sáng càng lúc càng chói rọi, ánh sắc cầu vồng lưu động trên không gian xung quanh. Trong khoảng khắc lộng lẫy nhất, chớp mắt một cái, thân cầm hóa thành một người con gái. Lục Đồng cười duyên trồi lên mặt nước, Dao Cơ cũng nổi lên theo nàng. Hai bóng dáng màu đỏ, màu trắng như hai đóa hoa sen hồng, sen trắng đang cùng nở rộ.
“Lục Đồng, Dao Cơ, mau lên thuyền.”
Trác Dật Phi nhất thời quên mất, coi hai người như những thiếu nữ bình thường ở nhân gian mà vươn tay nắm lấy tay nàng kéo lên thuyền. Khi cầm lấy tay của Lục Đồng, hắn đột nhiên chấn động, thất thanh hỏi: “Sao tay của nàng......”
Bàn tay trắng ngọc trông mềm mại dịu dàng kia không hề mềm chút nào, cảm giác như đang cầm một cây gỗ.
Lục Đồng lè lưỡi cười cười, rút bàn tay của mình, bay lên thuyền.”Ta nói chỉ có thể cố gắng thử một chút. Tuy rằng có thể biến thành hình người, nhưng xương cốt, làn da đều mang bản chất của gỗ. Lúc này ta chỉ có vẻ ngoài của người đầu gỗ mà thôi.”
Nói xong, nàng cười khẽ lấy tay gõ nhẹ bên mép thuyền, quả nhiên vang tiếng như hai đầu gỗ va chạm vào nhau.
Trác Dật Phi bật cười. Dao Cơ cũng mỉm cười: “Thật sự là không biết lo gì cả, đã như thế mà còn bướng bỉnh.”
“Lục Đồng, vậy mất bao lâu nàng mới có thể hoàn toàn khôi phục lại?”
Nàng chần chờ một chút, “Không lâu nữa đâu, chỉ cần ở yên trong hồ đủ bảy ngày hẳn là ổn rổi.”
“Còn gã quỷ sai kia, nếu như hắn tìm được người khác lợi hại hơn đến đối phó với hai người thì phải làm sao bây giờ?”
Lời vừa thốt lên, Dạo Cơ, Lục Đồng đều trầm mặc. Trác Dật Phi tự biết mình đã hỏi sai rồi.
Hồi lâu, Dao Cơ mới khẽ thở dài não nề: “Nếu có thể nhanh chóng tìm được Tần Tình thì tốt rồi, tìm thấy rồi ta sẽ nguyện ý rời đi.”
“Nhưng mà Lục Đồng cần phải tĩnh tu trong hồ khá nhiều ngày. Buổi thử cầm ở lầu Yên Vũ không thể không tạm thời đình chỉ.”
“Dao Cơ, muội đừng nóng vội, đợi tỷ thêm hai ngày nữa là được rồi. Đến ngày thứ chín thì sẽ ra được hồ. Đến lúc đó có thể giúp muội tiếp tục tìm hắn. Chúng ta đã tìm lâu như vậy, nhất định cũng sẽ tìm được thôi.”
“Đúng vậy, Dao Cơ cô nương hãy yên tâm thoải mái đi, nhất định sẽ gặp được người mình hằng mong ước.”
Dao Cơ đang cau may u sầu, khi nhìn thấy hai người bọn họ sốt sắng khuyên giải mình, nàng cũng dần an tâm, nhoẻn miệng cười đáp lại.
***
Ân Nhược Dương sốt sắng muốn gặp Liễu Xuân Nùng, nhưng khó có thể được toại nguyện.
Tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng ở phủ đệ danh thân Dương Châu, nếu chính nàng không chịu ra ngoài, há có thể để cho khách lạ dễ dàng tự ý gặp mặt.
Cho dù mỗi ngày hắn đều tìm cớ chạy tới Trác phủ, nhưng nơi hắn có thể đến cũng chỉ là lầu Minh Nguyệt. Trước kia, thường xuyên còn sẽ thấy Xuân Nùng hay lui tới ở lầu Minh Nguyệt. Nhưng kể từ ngày nàng tỏ ý từ chối hôn ước, đương nhiên cũng không có ý muốn đến đây.
Hôn sự hai bên mắt thấy đã bất thành. Trác Dật Phi lại không tỏ vẻ uể oải buồn bực gì. Hắn vẫn giữ thói quen như trước lấy cầm thư làm bạn. Nay khoa thi Hương sắp tới, hắn đang ôn tập chuẩn bị dự thi.
Ân Nhược Dương nói bóng nói gió hỏi: “Dật Phi, huynh và biểu muội bây giờ ra sao rồi?”
“Muội ấy đang tránh ta.”
“Sao lại thành ra như thế, cho dù hôn sự bất thành, vẫn là biểu huynh biểu muội mà.”
“Xuân Nùng cũng không phải ý định muốn bất hòa với ta, chẳng qua khi muội ấy đã nói hết tâm sự của mình, lúc gặp nhau sẽ cảm thấy xấu hổ. Cho nên hai ngày nay, muội ấy đều không đến lầu Minh Nguyệt. Ta cũng không có đến Sơ Ảnh các tìm người.”
“Vậy hai người chẳng phải thành xa lạ sao?”
Đang lúc nói chuyện, Liễu phu nhân bỗng đi vào. Ân Nhược Dương là hậu bối thế hệ con cháu, vội thi lễ vấn an. Liễu phu nhân biết hắn là bằng hữu chi giao từ thời tóc để chỏm của Trác Dật Phi, có nhiều năm tình nghĩa thâm hậu nên cũng không tránh né hắn. Bà đến trước mặt Trác Dật Phi, mỉm cười hỏi: “Dật Phi, hai ngày này sao không thấy con đến Sơ Ảnh các. Có phải đang giận biểu muội của con hay không?”
“Không phải đâu cô. Chẳng qua cuộc thi Hương sắp tới, điệt nhi cần phải dụng tâm chong đèn học tập mà thôi.”
“Thì ra là con bận ôn luyện học hành. Dật Phi, dẫu sao con cũng nên dành chút thời gian đến quan tâm việc học của biểu muội con đi. Tháng trước, con đến dạy con bé đánh một khúc đàn, nhưng đến bây giờ con bé vẫn không đàn được ổn. Nên con cũng nhớ tới chỉ bảo con bé một chút.”
“Vâng thưa cô.” Trác Dật Phi chỉ gật đầu, đáp lời.
“Giờ có Ân công tử ở đây, con nhất thời phải tiếp đón khách nên không thể học hành rồi. Không bằng ta bảo Xuân Nùng tới đây, con tới chỉ con bé đánh đàn một chút.”
Liễu phu nhân vừa dứt lời liền kêu người gọi Liễu Xuân Nùng đến để Trác Dật Phi chỉ điểm cách đánh đàn. Một đôi biểu huynh muội nhìn nhau âm thầm trao đổi, cuối cùng họ chỉ phải diễn trước mặt Liễu phu nhân một màn ‘cầm sắt thân thiết’.
Liễu phu nhân nhìn rất hài lòng, đáy lòng tán thưởng đây quả thật là một đôi trời sinh. Vì thế lôi kéo Ân Nhược Dương đang đứng ngây một bên.”Ân công tử để cho hai người họ luyện đàn đi. Ta mời công tử ra ngoài đại sảnh uống với ta một tách trà thượng phẩm Bích Loa Xuân.”
Đây chẳng phải tỏ ý bà không muốn có người đến quấy rầy hai người họ hay sao. Dù Ân Nhược Dương không muốn đi, cũng đành phải ngoan ngoãn đi theo sát Liễu phu nhân ra bên ngoài.
Ở ngoài đại sảnh uống trà cùng với Liễu phu nhân. Bà hỏi liên miên về gia thế của Ân Nhược Dương, thì biết được tổ tiên của hắn xuất thân là võ trướng, đến này vẫn còn dư âm. Tuy phụ thân đã mất sớm, nhưng thúc bá đều đều ở Dương Châu đóng giữ quân đảm nhiệm chức vụ cung cấp lương thực. Chàng trai trẻ tuổi này cũng tiền đồ sáng lạn không kém ai.
Liễu phu nhân nhìn Ân Nhược Dương anh tuấn, phong độ, bà nghĩ thầm: ‘Đây đúng là một người con rể tốt nên chọn. Nếu như còn có một đứa con gái nữa, ta cũng muốn gả con cho hắn.”