Trong mơ màng, Trác Dật Phi nghe thấy có hai giọng nói đang trò chuyện bên tai hắn. Một giọng thì mờ nhạt như sương khói, một giọng thì êm ái như tiếng đàn.
Giọng nói êm ái nói: “Dao Cơ đừng dọa chàng như vậy.”
Trong giọng mờ nhạt mang thêm vài phần trong trẻo và lạnh lùng: “Ta chẳng qua khảy vài tiếng đàn, ai ngờ đâu hắn lại hoảng sợ như vậy.”
“Làm sao bây giờ? Chàng ấy sẽ không chết chứ?”
“Không có đâu, ngươi đã kịp thời nhảy xuống cứu. Hắn chẳng qua uống mấy ngụm nước hơi nhiều mà thôi.”
Trác Dật Phi chậm rãi mở to mắt, áp vào mắt hắn là một bóng ảnh màu trắng tinh thuần. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi xổm bên cạnh hắn. Nàng vừa thấy hắn tỉnh liền mừng rỡ: “Chàng tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Nụ cười thản nhiên, phong thái duyên dáng, mỹ lệ tuyệt trần. Trác Dật Phi còn chưa tỉnh hoàn toàn lại thấy sắc đẹp như thế, cứ ngỡ mình còn đang trong mộng, mơ màng mê man.
“Ta đã bảo hắn sẽ không chết.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cất lên.
Trác Dật Phi theo bản năng quay đầu về nơi có tiếng nói nhìn lại, nhưng không hề thấy ai. Sương hồ bao phủ bốn bên, trên con thuyền lá nhỏ chỉ có mỗi hắn và thiếu nữ áo trắng này. Sắc mặt hắn nhất thời tái nhợt.
“Cô...... cô nương đang nói chuyện với ai thế?”
“Nàng ấy đang nói chuyện với quỷ.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy văng vẳng ngay bên tai. Chẳng qua lại chỉ nghe thấy tiếng chứ không hề thấy người.
“Các ngươi là quỷ!” Trác Dật Phi kinh hãi thét to, hắn bỗng dưng xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào người thiếu nữ trước mặt. Dung nhan mỹ lệ tựa như tiên nữ trên trời như thế lại là —— quỷ?
Thiếu nữ áo trắng thấy hắn hoảng sợ vội vàng nhẹ giọng trấn an hắn.”Chàng đừng sợ, ta không phải là quỷ. Chúng ta sẽ không hại chàng. Nếu muốn hại thì khi nãy ta sẽ không xuống cứu chàng rồi.”
Giọng nói nàng mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, cử chỉ điệu bộ cũng không khác thiếu nữ nhân gian mấy. Nỗi sợ trong lòng của Trác Dật Phi cũng vơi đi một nửa, hắn tin tưởng nàng không phải là quỷ.
“Vừa rồi...... là cô nương đã cứu ta ư?” Trác Dật Phi nhớ đến thân ảnh uyển chuyển của Lăng Ba tiên tử lúc nãy ở dưới nước, hóa ra lại là nàng thiếu nữ xinh đẹp này. Nhưng mà nàng đã nhảy xuống nước cứu hắn, thế vì sao bản thân hắn thì ướt đẫm cả người. Còn nàng thì ngay cả sợi tóc, tay áo đều không có vết ướt nào. Tà áo trắng ấy vẫn lay động trong gió.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu: “Chúng ta cũng không ngờ chàng lại hoảng sợ đến mức rơi xuống hồ.” Giọng điệu nàng thành khẩn tha thiết tỏ ý xin lỗi.
Trác Dật Phi chợt nhớ tới một chuyện: “Vậy là lúc trước, người trung niên kia cũng bị các người dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cất tiếng: “Gã ta không phải bị chúng ta dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối. Mà là do chính ta cố ý dụ gã rơi xuống nước chết đuối.”
“Tại sao vậy?”
“Chuyện này cũng không thể trách Dao Cơ. Gã đàn ông kia thật đáng chết! Chàng cho rằng gã thật sự là con trai của ông lão kia ư? Không hề, con trai của ông lão ấy đã sớm bị gã hại chết từ lâu rồi. Còn gã chẳng là mạo danh đến tham cầm.”
“Cái gì? Hắn đã hại chết con trai của ông lão sao?”
“Gã ta và người con trai kia là người cùng đồng hành tới Dương Châu. Trong một lần người kia say rượu mê man, đã tiết lộ cho gã biết lão phụ của mình vừa viết thư bảo ông vừa tìm được một cây bảo cầm. Vào đêm trăng đến giữa hồ nước có thể gọi được tiên âm. Ngay lúc đó, ông lão đang nhiễm bệnh nặng ở Dương Châu nên hối thúc hắn mau đến nhanh. Vì thế gã động lòng tham, trong một đêm vắng giết người đến mạo danh để lấy cầm. Chỉ là gã không biết, người mà gã giết chết đã trở thành oan hồn không chịu đi đầu thai, luôn lượn lờ bám theo gã. Nhưng người đó chỉ là một quỷ mới không có năng lực gì nên vẫn không thể làm gì được gã. Vì thế Dao Cơ mới thay hắn đi báo thù, tạo ra trước mắt gã ảo giác hình bóng mỹ nữ đang ngồi đàn, kích động sắc tâm của gã. Gã ta liền ngây ngốc mà ngã vào trong nước rồi chết đuối.”
Trác Dật Phi sợ run một hồi, nhưng ngẫm lại về những gì người trung niên kia làm, quả thật đó là hành động rất độc ác. Không ngờ hắn ta lại có thể đê hèn như thế.
“Cơ mà...... cây cầm này làm sao có thể đến tay ông lão ấy, hơn nữa còn để ông ấy biết nếu để cầm phơi trước trăng sáng ở giữa hồ thì sẽ cất tiếng?”
“Cây cầm này vốn là đồ vật của Tạ Công ở Hậu gia thời triều trước tại Hàng Châu. Sau lại bị thả chìm xuống Tây Hồ hơn trăm năm. Thường ngày Dao Cơ ở dưới đáy hồ hay đánh đàn hòa nhạc. Tiếng đàn thi thoảng lại truyền ra ngoài mặt hồ. Mỗi khi có người nghe được thường hay cho rằng đó là tiên nhạc. Ông lão ấy cũng là người có sở thích về cầm, trên đường đến Tây Hồ nghe được những lời đồn về truyền thuyết đêm trăng sáng, cho nên ông ấy mới cố ý mướn thuyền đi sâu vào một mình. Dao Cơ...... nàng đang mang tâm sự trong lòng, khi nghe thấy tiếng đàn của ông ấy, lòng cũng bình tĩnh ổn định. Vì thế nàng liền để cho cầm tự động trồi lên mặt nước, cất tiếng nhạc du dương. Thế là cây cầm đã được ông lão thu giữ như một món bảo vật vô giá lúc ở Tây Hồ.”
“Cái gì? Cây cầm này đã nằm dưới đáy Tây Hồ hơn trăm năm. Sao có thể thế được? Cây cầm làm bằng gỗ lẽ ra nên sớm bị mục ruỗng rồi.”
Trác Dật Phi vừa nói vừa tìm cây cầm ở trên thuyền. Cơ mà, cầm đâu? Lúc trước khi hắn rơi xuống hồ, cầm vẫn ở trên khoang thuyền. Tại sao bây giờ lại không thấy?
“Dùng gỗ bình thường để chế cầm đương nhiên là không thể. Nhưng mà ta lại là cây Đồng tu hành năm trăm năm. Nếu như không phải bị Tần Tình chặt lấy để làm thành cầm, thì ta.......”
Thiếu nữ áo trắng nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, nàng vội vàng che miệng. Trác Dật Phi giật mình, chỉ tay về phía nàng lắp bắp hỏi: “Cô nương...... cô nương là...... yêu tinh?”
Giọng nói Dao Cơ tựa như gió lạnh vang lên: “Phải tu luyện tám trăm năm mới có thể thành Tinh. Tu luyện một ngàn năm trăm năm mới có thể thành Yêu. Lục Đồng mới tu được năm trăm năm, chỉ là Mị. Chúng ta là một đôi Quỷ, Mị. Công tử có sợ không?”
Quỷ, Mị.
Quỷ là tử hồn ở Minh giới, Mị là yêu quái hại người ở rừng núi trong truyền thuyết. Thế mà hắn lại gặp được họ ngay tại hồ này. Đã qua canh Ba, bốn phía vắng lặng. Trác Dật Phi là một thư sinh yếu nhược, không thể nào không thấy sợ hãi. Chỉ là hắn liều mạng cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân không được run rẩy quá nhiều.
Dao Cơ một tiếng thở dài: “Lục Đồng, ta đã nói rồi, công tử trẻ tuổi này không chịu nổi đâu.”
Thiếu nữ áo trắng gọi là Lục Đồng, bàn tay nàng vẫn còn đặt ở bên môi. Sóng mắt nhu hoà, hàm chứa ý áy náy nhìn Trác Dật Phi, cất tiếng thỏ thẻ hỏi: “Lại hù chàng sao?”
Cô nàng xinh đẹp đáng yêu như thế, nhưng lại là Mị. Nhưng trông nàng không có chút dáng vẻ nào muốn hại người. Trác Dật Phi dần dần vơi sợ hơn, bất giác lắc đầu: “Không, không phải. Ta chẳng qua hơi giật mình mà thôi. Cô nương hãy nhìn lại xem, nhìn thế nào cũng không có giống Mị. Nàng kia ngược lại mới có chút......”
Trác Dật Phi nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy nữ quỷ chỉ nghe thấy tiếng không thấy người đâu. Ở trên hồ vắng không bóng người trong canh ba, hắn cảm thấy lông tơ trên người đều muốn dựng đứng lên.
“Đừng có sợ Dao Cơ nhé! Chẳng qua nàng ấy không muốn hiện hình trước mặt chàng thôi. Dao Cơ, ngươi mau lộ mặt ra nói chuyện với Trác công tử đi. Cứ như thế khó trách khiến người ta sợ hãi.”
“Ta không muốn gặp.” Dao Cơ lạnh lùng đáp lại, trong giọng nói của nàng mang theo sự mệt mỏi, chán chường.
“Đừng có như thế nữa, chúng ta còn phải nhờ Trác công tử hỗ trợ đấy.”
“Hắn......” Dao Cơ kéo dài giọng nói biểu lộ sự châm chọc.
“Dao Cơ, chúng ta quan sát Trác công tử đã lâu rồi. Tuy rằng khi nãy chàng ấy có vẻ hơi hoảng sợ một chút, thế nhưng nhân phẩm cũng không tồi, có thể tin tưởng được. Ngươi mau nói cho hắn nghe chuyện của mình đi.”
Dao Cơ im lặng một lúc rồi thở dài nặng nề: “Ta không muốn nói, ngươi nói thay ta đi. Ta muốn vào trong hồ nghỉ ngơi một lát.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy mặt nước bên mép thuyền bỗng lõm xuống, bọt nước trắng bắn tung tóe. Hẳn là Dao Cơ đang xuống nước.
Trác Dật Phi giật mình: “Nàng...... nàng ấy tại sao muốn xuống dưới hồ?”
“Dao Cơ là quỷ chết đuối trong hồ, lại sống ở dưới đáy hồ hơn trăm năm. Cho nên nàng ấy cần thường xuyên xuống dưới nước để nuôi dưỡng âm khí.”
“Tại sao nàng ấy lại đắm mình ở dưới đáy hồ hơn trăm năm vậy?”
“Đấy là một câu chuyện xưa rất dài. Chàng ngồi xuống đi, để ta kể lại toàn bộ cho chàng nghe.”
Trong mơ màng, Trác Dật Phi nghe thấy có hai giọng nói đang trò chuyện bên tai hắn. Một giọng thì mờ nhạt như sương khói, một giọng thì êm ái như tiếng đàn.
Giọng nói êm ái nói: “Dao Cơ đừng dọa chàng như vậy.”
Trong giọng mờ nhạt mang thêm vài phần trong trẻo và lạnh lùng: “Ta chẳng qua khảy vài tiếng đàn, ai ngờ đâu hắn lại hoảng sợ như vậy.”
“Làm sao bây giờ? Chàng ấy sẽ không chết chứ?”
“Không có đâu, ngươi đã kịp thời nhảy xuống cứu. Hắn chẳng qua uống mấy ngụm nước hơi nhiều mà thôi.”
Trác Dật Phi chậm rãi mở to mắt, áp vào mắt hắn là một bóng ảnh màu trắng tinh thuần. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là một thiếu nữ mặc áo trắng đang ngồi xổm bên cạnh hắn. Nàng vừa thấy hắn tỉnh liền mừng rỡ: “Chàng tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Nụ cười thản nhiên, phong thái duyên dáng, mỹ lệ tuyệt trần. Trác Dật Phi còn chưa tỉnh hoàn toàn lại thấy sắc đẹp như thế, cứ ngỡ mình còn đang trong mộng, mơ màng mê man.
“Ta đã bảo hắn sẽ không chết.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cất lên.
Trác Dật Phi theo bản năng quay đầu về nơi có tiếng nói nhìn lại, nhưng không hề thấy ai. Sương hồ bao phủ bốn bên, trên con thuyền lá nhỏ chỉ có mỗi hắn và thiếu nữ áo trắng này. Sắc mặt hắn nhất thời tái nhợt.
“Cô...... cô nương đang nói chuyện với ai thế?”
“Nàng ấy đang nói chuyện với quỷ.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy văng vẳng ngay bên tai. Chẳng qua lại chỉ nghe thấy tiếng chứ không hề thấy người.
“Các ngươi là quỷ!” Trác Dật Phi kinh hãi thét to, hắn bỗng dưng xoay người ngồi dậy, nhìn thẳng vào người thiếu nữ trước mặt. Dung nhan mỹ lệ tựa như tiên nữ trên trời như thế lại là —— quỷ?
Thiếu nữ áo trắng thấy hắn hoảng sợ vội vàng nhẹ giọng trấn an hắn.”Chàng đừng sợ, ta không phải là quỷ. Chúng ta sẽ không hại chàng. Nếu muốn hại thì khi nãy ta sẽ không xuống cứu chàng rồi.”
Giọng nói nàng mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn, cử chỉ điệu bộ cũng không khác thiếu nữ nhân gian mấy. Nỗi sợ trong lòng của Trác Dật Phi cũng vơi đi một nửa, hắn tin tưởng nàng không phải là quỷ.
“Vừa rồi...... là cô nương đã cứu ta ư?” Trác Dật Phi nhớ đến thân ảnh uyển chuyển của Lăng Ba tiên tử lúc nãy ở dưới nước, hóa ra lại là nàng thiếu nữ xinh đẹp này. Nhưng mà nàng đã nhảy xuống nước cứu hắn, thế vì sao bản thân hắn thì ướt đẫm cả người. Còn nàng thì ngay cả sợi tóc, tay áo đều không có vết ướt nào. Tà áo trắng ấy vẫn lay động trong gió.
Thiếu nữ áo trắng gật đầu: “Chúng ta cũng không ngờ chàng lại hoảng sợ đến mức rơi xuống hồ.” Giọng điệu nàng thành khẩn tha thiết tỏ ý xin lỗi.
Trác Dật Phi chợt nhớ tới một chuyện: “Vậy là lúc trước, người trung niên kia cũng bị các người dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia cất tiếng: “Gã ta không phải bị chúng ta dọa sợ đến mức rơi xuống nước chết đuối. Mà là do chính ta cố ý dụ gã rơi xuống nước chết đuối.”
“Tại sao vậy?”
“Chuyện này cũng không thể trách Dao Cơ. Gã đàn ông kia thật đáng chết! Chàng cho rằng gã thật sự là con trai của ông lão kia ư? Không hề, con trai của ông lão ấy đã sớm bị gã hại chết từ lâu rồi. Còn gã chẳng là mạo danh đến tham cầm.”
“Cái gì? Hắn đã hại chết con trai của ông lão sao?”
“Gã ta và người con trai kia là người cùng đồng hành tới Dương Châu. Trong một lần người kia say rượu mê man, đã tiết lộ cho gã biết lão phụ của mình vừa viết thư bảo ông vừa tìm được một cây bảo cầm. Vào đêm trăng đến giữa hồ nước có thể gọi được tiên âm. Ngay lúc đó, ông lão đang nhiễm bệnh nặng ở Dương Châu nên hối thúc hắn mau đến nhanh. Vì thế gã động lòng tham, trong một đêm vắng giết người đến mạo danh để lấy cầm. Chỉ là gã không biết, người mà gã giết chết đã trở thành oan hồn không chịu đi đầu thai, luôn lượn lờ bám theo gã. Nhưng người đó chỉ là một quỷ mới không có năng lực gì nên vẫn không thể làm gì được gã. Vì thế Dao Cơ mới thay hắn đi báo thù, tạo ra trước mắt gã ảo giác hình bóng mỹ nữ đang ngồi đàn, kích động sắc tâm của gã. Gã ta liền ngây ngốc mà ngã vào trong nước rồi chết đuối.”
Trác Dật Phi sợ run một hồi, nhưng ngẫm lại về những gì người trung niên kia làm, quả thật đó là hành động rất độc ác. Không ngờ hắn ta lại có thể đê hèn như thế.
“Cơ mà...... cây cầm này làm sao có thể đến tay ông lão ấy, hơn nữa còn để ông ấy biết nếu để cầm phơi trước trăng sáng ở giữa hồ thì sẽ cất tiếng?”
“Cây cầm này vốn là đồ vật của Tạ Công ở Hậu gia thời triều trước tại Hàng Châu. Sau lại bị thả chìm xuống Tây Hồ hơn trăm năm. Thường ngày Dao Cơ ở dưới đáy hồ hay đánh đàn hòa nhạc. Tiếng đàn thi thoảng lại truyền ra ngoài mặt hồ. Mỗi khi có người nghe được thường hay cho rằng đó là tiên nhạc. Ông lão ấy cũng là người có sở thích về cầm, trên đường đến Tây Hồ nghe được những lời đồn về truyền thuyết đêm trăng sáng, cho nên ông ấy mới cố ý mướn thuyền đi sâu vào một mình. Dao Cơ...... nàng đang mang tâm sự trong lòng, khi nghe thấy tiếng đàn của ông ấy, lòng cũng bình tĩnh ổn định. Vì thế nàng liền để cho cầm tự động trồi lên mặt nước, cất tiếng nhạc du dương. Thế là cây cầm đã được ông lão thu giữ như một món bảo vật vô giá lúc ở Tây Hồ.”
“Cái gì? Cây cầm này đã nằm dưới đáy Tây Hồ hơn trăm năm. Sao có thể thế được? Cây cầm làm bằng gỗ lẽ ra nên sớm bị mục ruỗng rồi.”
Trác Dật Phi vừa nói vừa tìm cây cầm ở trên thuyền. Cơ mà, cầm đâu? Lúc trước khi hắn rơi xuống hồ, cầm vẫn ở trên khoang thuyền. Tại sao bây giờ lại không thấy?
“Dùng gỗ bình thường để chế cầm đương nhiên là không thể. Nhưng mà ta lại là cây Đồng tu hành năm trăm năm. Nếu như không phải bị Tần Tình chặt lấy để làm thành cầm, thì ta.......”
Thiếu nữ áo trắng nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, nàng vội vàng che miệng. Trác Dật Phi giật mình, chỉ tay về phía nàng lắp bắp hỏi: “Cô nương...... cô nương là...... yêu tinh?”
Giọng nói Dao Cơ tựa như gió lạnh vang lên: “Phải tu luyện tám trăm năm mới có thể thành Tinh. Tu luyện một ngàn năm trăm năm mới có thể thành Yêu. Lục Đồng mới tu được năm trăm năm, chỉ là Mị. Chúng ta là một đôi Quỷ, Mị. Công tử có sợ không?”
Quỷ, Mị.
Quỷ là tử hồn ở Minh giới, Mị là yêu quái hại người ở rừng núi trong truyền thuyết. Thế mà hắn lại gặp được họ ngay tại hồ này. Đã qua canh Ba, bốn phía vắng lặng. Trác Dật Phi là một thư sinh yếu nhược, không thể nào không thấy sợ hãi. Chỉ là hắn liều mạng cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân không được run rẩy quá nhiều.
Dao Cơ một tiếng thở dài: “Lục Đồng, ta đã nói rồi, công tử trẻ tuổi này không chịu nổi đâu.”
Thiếu nữ áo trắng gọi là Lục Đồng, bàn tay nàng vẫn còn đặt ở bên môi. Sóng mắt nhu hoà, hàm chứa ý áy náy nhìn Trác Dật Phi, cất tiếng thỏ thẻ hỏi: “Lại hù chàng sao?”
Cô nàng xinh đẹp đáng yêu như thế, nhưng lại là Mị. Nhưng trông nàng không có chút dáng vẻ nào muốn hại người. Trác Dật Phi dần dần vơi sợ hơn, bất giác lắc đầu: “Không, không phải. Ta chẳng qua hơi giật mình mà thôi. Cô nương hãy nhìn lại xem, nhìn thế nào cũng không có giống Mị. Nàng kia ngược lại mới có chút......”
Trác Dật Phi nhìn quanh bốn phía, nhưng không tìm thấy nữ quỷ chỉ nghe thấy tiếng không thấy người đâu. Ở trên hồ vắng không bóng người trong canh ba, hắn cảm thấy lông tơ trên người đều muốn dựng đứng lên.
“Đừng có sợ Dao Cơ nhé! Chẳng qua nàng ấy không muốn hiện hình trước mặt chàng thôi. Dao Cơ, ngươi mau lộ mặt ra nói chuyện với Trác công tử đi. Cứ như thế khó trách khiến người ta sợ hãi.”
“Ta không muốn gặp.” Dao Cơ lạnh lùng đáp lại, trong giọng nói của nàng mang theo sự mệt mỏi, chán chường.
“Đừng có như thế nữa, chúng ta còn phải nhờ Trác công tử hỗ trợ đấy.”
“Hắn......” Dao Cơ kéo dài giọng nói biểu lộ sự châm chọc.
“Dao Cơ, chúng ta quan sát Trác công tử đã lâu rồi. Tuy rằng khi nãy chàng ấy có vẻ hơi hoảng sợ một chút, thế nhưng nhân phẩm cũng không tồi, có thể tin tưởng được. Ngươi mau nói cho hắn nghe chuyện của mình đi.”
Dao Cơ im lặng một lúc rồi thở dài nặng nề: “Ta không muốn nói, ngươi nói thay ta đi. Ta muốn vào trong hồ nghỉ ngơi một lát.”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy mặt nước bên mép thuyền bỗng lõm xuống, bọt nước trắng bắn tung tóe. Hẳn là Dao Cơ đang xuống nước.
Trác Dật Phi giật mình: “Nàng...... nàng ấy tại sao muốn xuống dưới hồ?”
“Dao Cơ là quỷ chết đuối trong hồ, lại sống ở dưới đáy hồ hơn trăm năm. Cho nên nàng ấy cần thường xuyên xuống dưới nước để nuôi dưỡng âm khí.”
“Tại sao nàng ấy lại đắm mình ở dưới đáy hồ hơn trăm năm vậy?”
“Đấy là một câu chuyện xưa rất dài. Chàng ngồi xuống đi, để ta kể lại toàn bộ cho chàng nghe.”